Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 449 - Chương 449: Lúc Hôn Lễ Tiến Hành

Chương 449: Lúc hôn lễ tiến hành

Chiếc xe hoa đến đầu tiên là của Alice và Táng Hoa, thật hiếm khi thấy hai cô dâu ngồi chung một chiếc xe hoa, xe dừng lại trước cửa chính của trang viên, hai cô dâu chậm rãi xuống xe.

Hai người họ xuống xe, bọn họ đều mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, chiếc váy cưới giúp tôn lên vóc người và đôi gò má quyến rũ của bọn họ, khung cảnh này lập tức khiến mọi người cảm thấy hoa dung thất sắc.

Những chiếc xe hoa khác lần lượt dừng ở cạnh trang viên, các cô dâu lần lượt xuống xe, từng nhóm tân khách thi nhau đi vào trong trang viên.

Trang viên của Trầm Nguyệt Tâm có diện tích khoảng chừng trăm mẫu, hôm nay lại có đoàn người như thủy triều tiến vào, khiến cho không khí vô cùng náo nhiệt, tiếng pháo liên tục vang lên, những tiếng cười vang lên không dứt.

Vương Thục Phân vô cùng vui vẻ, cuối cùng bà ta cũng được nhìn thấy con trai mình kết hôn, tuổi của bà ta đã gần 60, khi sinh Diệp Lăng ra thì bà ta cũng đã không còn trẻ.

Làm một người mẹ chồng đúng mực, Vương Thục Phân không ngừng nói chuyện phiếm với các vị thông gia, bà ta cũng rất xúc động, thật khó để có thể tưởng tượng, bà ta thế mà lại có đến tận bảy vị thông gia.

Trên bãi cỏ rộng lớn, một cái bục được an bài tỉ mỉ ở giữa trung tâm hôn lễ, phía trước là một hàng ghế ngồi, vị trí này dành cho người thân của các cô dâu ngồi.

Một người đàn ông mặc tây trang đi lên, cầm microphone trong tay, gương mặt vui sướng, những người ngồi ở đây đều là họ hàng của Lưu Xảo, Mộ Ngưng Hàm,...

Bọn họ đều biết người đàn ông này, đây tuyệt đối là một người dẫn chương trình trong giới giải trí, thật không ngờ buổi hôn lễ hôm nay thế mà lại mời ông ta đến đây.

“Các vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người đến đây, cảm ơn mọi người đã dành ra một chút thời gian để đến tham gia buổi hôn lễ của Diệp Lăng tiên sinh và các vị nữ sĩ.”

Người dẫn chương trình nói đến đây, bản thân ông ta cũng cảm thấy có một chút khẩn trương, mẹ nó mẹ nó, đọc thật là không thuận miệng, hôn lễ với các nữ sĩ, ông ta thật sự chưa bao giờ đọc qua câu thoại như thế này a.

“Hôm nay là một ngày đại hỉ, sự hiện diện của các vị khiến cho nhà họ Diệp cảm thấy rất vinh hạnh, tôi tin rằng, trước sự chứng kiến của các vị, buổi hôn lễ của Diệp tiên sinh và các vị nữ sĩ nhất định sẽ thành công viên mãn!”

Ùng ùng, ông ta vừa dứt lời thì tiếng pháo nổ cũng vang lên, ngay sau đó, từ trên con đường nhỏ được hợp thành từ hoa tươi, các cô gái bắt đầu di chuyển.

Chín cô gái, mỗi người đều có cha dắt tay đi, còn về Alice và Táng Hoa thì do hai khách quý cấp cao tạm thời thay thế.

Mạc Tử Đạo và Thanh Y mỗi người dắt tay một cô gái, kéo lấy cánh tay Alice và Táng Hoa, ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Tiếp theo, xin mời chín cô dâu xinh đẹp bước lên, khụ khụ, xin lỗi, tôi còn chưa thích ứng kịp, tôi thật sự rất hâm mộ Diệp tiên sinh, có thể hưởng thụ tề nhân chi phúc như vậy!”

“Được rồi, hôn lễ chính thức bắt đầu!”

Lập tức, vô số cánh hoa từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, một khúc nhạc du dương vang lên, chín cô gái cùng với cha và người bạn của mình đi đến một cuộc đời hạnh phúc.

Trầm Nguyệt Tâm, Vương Ngưng Mị, Mộ Ngưng Hàm, Táng Hoa, Alice, Lâm Vũ Tình, Lưu Xảo, Ninh Ngọc San, Hàn Thanh Tâm, chín cô dâu đứng trên khán đài, tranh hoa khoe sắc.

Chín người đều mặc áo cưới màu hồng, màu trắng, màu xanh, màu lam, mỗi người đều giống như tiên nữ hạ phàm.

Dây chuyền Phỉ Thúy đeo trên cổ phát ra ánh sáng lấp lánh, là Ngọc Đế Vương hiếm thấy được mang theo ở bên trong kho hàng của Vương Ngưng Mị, con dấu hiện lên vẻ cao quý giàu có, cũng đại biểu cho bình an khỏe mạnh.

Trên tay chín người không đeo nhẫn kim cương mà chúng ta vẫn thường thấy, mà là mang một chiếc nhẫn Mặc Thúy hiếm thấy, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng lóng lánh, nó là bảo vật vô giá quý hiếm hơn kim cương rất nhiều lần.

Cái gì mà kim cương đại biểu cho ái tình vĩnh cửu, những thứ đó đều là chuyện vớ vẩn, nếu như một người đã muốn ngoại tình, thì cho dù có bao nhiêu kim cương cũng không thể ngăn cản được, cho nên nói, đó chẳng qua chỉ là những chiêu trò quảng bá của các nhà buôn bán mà thôi.

Đương nhiên, phụ nữ mà, bọn họ đều hy vọng có thể có được kim cương, dù sao những thứ này vẫn rất đẹp, có thể cầm tù được trái tim của phụ nữ.

Cho nên, sau khi Diệp Lăng tiếp nhận các cô gái từ trong tay cha của họ xong, hắn liền lấy từ trong tay ra mấy chiếc vòng cổ được chế tạo từ kim cương Thất Thải đưa cho các cô gái.

Lập tức, ánh mắt của các cô gái liền trở nên thẳng tắp, tản ra ánh sáng sáng chói, bọn họ như vậy khiến cho Diệp Lăng không khỏi cảm thán, kim cương vẫn là biện pháp hữu dụng nhất mà.

Sau đó hôn lễ tiếp tục tiến hành dựa theo phong tục, trước tiên chín cô gái sẽ dâng trà cho Vương Thục Phân sau đó thay đổi cách xưng hô, Vương Thục Phân vui vẻ tặng cho chín cô con dâu mấy bao tiền lì xì.

Ngay sau đó, Diệp Lăng cũng sẽ dâng trà cho cha mẹ vợ và thay đổi cách xưng hô, chẳng qua dưới những con mắt trừng trừng của mọi người ở bên dưới, đồng thời thay đổi cách xưng hô với chín cặp cha mẹ vợ, việc này vẫn có chút không được tự nhiên.

Sau khi tất cả thủ tục rườm rà được làm xong, tiệc cưới chính thức bắt đầu, vô số bàn tiệc được dọn ra ngăn ngắn trong trang viên.

Diệp Lăng và một đám anh em ngồi trên bàn, Mạc Tinh ngang ngược cầm lên một chai Ngọa Long Túy, tròng mắt đều phát ra ánh sáng xanh: “Chúng ta phải lập một một quy tắc trước, không ai được dùng linh lực để giải rượu, nếu không, một khi để người khác phát hiện, chúng ta liền bạo cúc hoa của tên đó, các anh em có ý kiến gì không!”

“Đương nhiên là không rồi, ha ha, hôm nay chúng ta nhất định phải chuốc say Diệp thiếu, mọi người có tự tin không!”

“Hừ, hôm này là hôn lễ của tôi, ai sợ ai, đến đi!”

Một đám nhị thế tổ gào to, những cô gái khác thì bồi người thân của mình uống rượu nói chuyện phiếm, cách đó không xa, Trần Hoa không khỏi cảm thán nhìn Diệp Lăng.

Cậu thanh niên này chỉ dùng một đoạn thời gian ngắn ngủi đã có thể đưa Ngọa Long Túy đi đến Thần Đàn, cháu gái của ông ta gả cho Diệp Lăng, đây cũng xem như là một quyết định chính xác.

Nếu như nói các cô gái cảm thấy không công bằng vì phải phân chia Diệp Lăng, thế thì chẳng phải Trầm Nguyệt Tâm sẽ càng buồn bực hơn hay sao, người ta chính là bà chủ của công ty Hàn thị, là bà chủ của tập đoàn Hoa Mỹ.

“Tiểu Hoa, đến ăn chút đồ ăn đi, em nếm thử món này đi, mùi vị này không tệ chút nào.”Mẹ Lưu Xảo gắp một món ăn cho Trần Hoa, khẽ mỉm cười.

Con mắt Trần Hoa lập tức ướt át, hít sâu một hơi: “Chị, sau này em nhất định sẽ thường đến thăm chị!”

Một bên khác, Ninh Quốc Cường đã sớm cùng với đám anh em thân thiết hò hét uống rượu: “Đến đến, hôm nay chúng ta không say không về, rượu này không dễ có được đâu, các ông muốn đi ra ngoài mua thì không có loại nào thấp hơn mấy vạn đâu!”

Mà Lý Xuân Ngọc ở bên cạnh thì lại vội vàng nhìn xung quanh, đánh Ninh Quốc Cường một cái: “Nói cái gì đó, ông có thấy mất mặt không, không phải Diệp Lăng đã đưa cho ông mấy trăm rương rồi sao!”

“Bà thì biết cái gì, rượu uống chực mới là rượu ngon nhất, ha ha!”Ninh Quốc Cường cười ha ha.

Lâm lão gia tử ngồi bên cạnh Lâm Vũ Tình cũng nhấp một ngụm Ngọa Long Túy, tròng mắt lập tức thẳng ra: “Vũ Tình, đây chính là rượu mà Tiểu Diệp đã đưa cho ta?”

“Đúng vậy ông nội, ông nội vẫn không uống, nhưng cha con thì lại uống rồi, hiện tại đã không còn lại bao nhiêu nữa.”Lâm Vũ Tình kéo lấy cánh tay ông nội, cười nói.

Lâm lão gia tử lập tức đen mặt nhìn con trai của mình: “Mày là tên khốn kiếp, còn chuẩn bị độc chiếm à, mau cầm về hết cho tao, nếu như thiếu một bình, con xem tao có đánh chết mày hay không!”

Cha của Lâm Vũ Tình lập tức tỏ ra ủy khuất, là do người không uống cho nên ông ta mới lấy đi đấy chứ: “Cha, cha nói lí chút đi, ít nhất cũng phải chừa lại cho con một ít chứ.”

“Chừa cái rắm, bảo Diệp Lăng lại đưa tới thêm 100 rương nữa, chậc chậc, thật không ngờ đã cai rượu nhiều năm như vậy, nay là chỉ vì một ngụm này mà…thói nghiện rượu lại nổi lên rồi, ha ha!”

Trong chốc lát, cả trang viên liền tràn ngập tiếng cưới, mà bên bàn của Diệp Lăng đã sớm uống đến hôn thiên ám địa, Diệp Lăng vén tay áo, một người chiến đấu với cả một bàn anh em, rất can đảm.

Bình Luận (0)
Comment