Mạc Tư Thanh đường đường là viên minh châu của Mạc gia, không chỉ có nhan sắc xinh đẹp hơn người, bản lĩnh cũng là hạng nhất.
Ở Đế Đô ngay cả Tứ đại công tử cũng không ai dám đến gây chuyện sinh sự ở Hội Sở Tình Ti do cô mở ra.
Đàn ông muốn quỳ xuống dưới váy của cô không biết có bao nhiêu, đoán chừng cũng có thể xếp thành 5 vòng bên ngoài.
Trong đó không thiếu con cháu đời thứ ba của các nhà lãnh đạo giải phóng đất nước, con cái của các nhà kinh doanh lớn. Thế lực của những người này đều có thể hưởng ứng lời kêu gọi của Mạc Tư Thanh, điên cuồng vọt lên, để cho cô tùy ý sử dụng.
Cho nên nói, Mạc Tư Thanh không chỉ là một bình hoa, mà càng là nữ kiêu hùng mà vô số người tài giỏi sợ hãi.
"Diệp ca, lúc này đến, không biết có chiếu cố gì đến em gái này không, từ sau việc lôi quyền lần trước, việc buôn bán của em rất là thuận lợi."
"Không bằng lúc này, anh lại để cho Vô Đạo ca đi đánh lần nữa? Hoặc là anh đến giữ thể diện cho em gái này?"
Cái tên Diệp Lăng không chỉ vang dội ở thành phố Đông Hải mà bây giờ gần như trở thành một truyền kỳ ở toàn bộ ở Đế Đô.
Hai vị trong Tứ đại công tử đều đi theo bên cạnh hắn, Cục trưởng Cục Dị Năng cũng là người của hắn, tập đoàn Hoa Mỹ con quái vật đáng sợ đủ để làm cho giới tài chính chấn động chính là con bài chưa lật của hắn.
Lực lượng như vậy đủ để cho mọi người sợ hãi, bất luận kẻ nào cũng không dám trêu chọc Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười khẽ: "Tư Thanh nói đùa, anh nào có năng lực như vậy. Nếu anh có năng lực như vậy, sao còn có người khi dễ đến tận cửa được.”
Mạc Tư Thanh cười, quay đầu nhìn hai người Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo: "Hai anh đi ra ngoài trước đi, em có một số việc muốn nói với Diệp Lăng, cám ơn."
Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo ngẩn người, lập tức gật đầu. Sau khi đi ra ngoài, đột nhiên cửa phía sau răng rắc một tiếng, vang lên thanh âm khóa trái cửa.
Diệp Vô Đạo trợn to con mắt nhìn Mạc Tinh: "Tôi nói này người anh em, em gái này của cậu không phải là đói khát quá độ chứ?"
"Cút đi, em gái của cậu mới đói khát quá độ, người theo đuổi em gái tôi có thể xếp thành hàng dài từ cửa nhà cậu đến Trường An đấy. Cậu nói em gái của người nào đói khát đây."
Mạc Tinh cắn răng nói, nhưng trong lòng cũng luống cuống, đây là làm cái gì, sao lại đóng cửa.
Trong phòng, sau khi Mạc Tư Thanh khóa trái cửa, thì rút ra một điếu thuốc, mỉm cười, đi tới bên cạnh Diệp Lăng sau đó trực tiếp ngồi xuống trên đùi Diệp Lăng.
Hô, một ngụm khói thuốc trực tiếp phun lên mặt của Diệp Lăng, sau khi khói thuốc tản đi, Mạc Tư Thanh đã tiến gần tới trước mặt Diệp Lăng. Đôi môi đỏ mọng ngậm điếu thuốc gần trong gang tấc, hắn có thể cảm giác rõ ràng từng nhịp hô hấp.
"Ấy, Tư Thanh à, em đây là muốn làm gì." Diệp Lăng không khỏi xấu hổ cười, muốn lui ra ngoài. Nhưng Mạc Tư Thanh trực tiếp ôm cổ của hắn, không chịu buông ra.
Da thịt nhẵn nhụi làm cho cả người Diệp Lăng giật mình. Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết kia, nhất thời trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa nhiệt tình không gì ngăn cản được.
"Diệp Lăng, em đã sớm điều tra chuyện về anh, cũng chỉ có anh mới xứng với Mạc Tư Thanh em!"
"Em biết có chút đường đột, em cũng biết anh có bao nhiêu phụ nữ, chẳng qua em mặc kệ, người đời muốn nhìn thế nào thì nhìn. Nói em là người phụ nữ không biết xấu hổ cũng tốt, nói em là người mà ai cũng có thể làm chồng cũng được."
"Em chỉ muốn tặng thân thể của mình cho người trong lòng, mà người đó, chính là anh!"
Mạc Tư Thanh vừa nói chuyện, ngón tay nhẹ nhành cởi ra dây váy trên vai, lộ ra áo lót màu đen, làm cho con ngươi Diệp Lăng bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
"Tư Thanh! Đừng như vậy, anh là bạn tốt của anh trai em, nếu có chuyện xảy ra, anh không thể cho em một danh phận chính thức. Hơn nữa, người theo đuổi em có rất nhiều, có rất nhiều người hơn anh!"
Diệp Lăng vội vã muốn đẩy Mạc Tư Thanh ra, nhưng đột nhiên trong đầu của hắn nổ vang, CMN, sao càng muốn đẩy ra, lại đè lên nơi không nên đè vậy.
"Vừa rồi anh cũng nói, anh là bạn tốt của anh trai em, cũng không phải là anh trai của em. Mạc Tư Thanh em chính là dạng người khư khư cố chấp như vậy. Nếu như anh không đồng ý, em sẽ chết trước mặt anh!"
Mạc Tư Thanh vừa nói chuyện vừa cởi quần áo trên người mình, trong con ngươi Diệp Lăng có một ngọn lửa cháy ầm ầm.
Mạc Tư Thanh mỉm cười, môi đỏ mọng kề sát trước ngực Diệp Lăng, đầu óc Diệp Lăng nổ tung hoàn toàn mất đi lý trí.
Sau lần hắn đến hội sở, Mạc Tư Thanh đã bắt đầu thu thập tất cả tin tức của Diệp Lăng, người đàn ông tràn đầy mị lực này, dần dần hấp dẫn Mạc Tư Thanh.
Như Mạc Tư Thanh từng nói, cô là một người phụ nữ không quan tâm đến người đời nhìn mình ra sao, tính cách của cô đặc biệt, kiêu ngạo cô độc, chuyện đã nhận đình làm rồi thì sẽ không quay đầu lại.
Chỉ cần cô có một chút suy nghĩ người đàn ông này hoàn hảo nhất đối với cô, thì cô sẽ trực tiếp rơi vào nó, không thể tự kềm chế. Vả lại cô cũng không nguyện ý đi ra khỏi cảm xúc này.
Cho nên cô mới lựa chọn chủ động xuất kích, cô là phụ nữ, là người phụ nữ không có một người đàn ông nào có thể từ chối.
Gia thế của cô là nằm trong hàng tốt nhất thế giới, có vẻ đẹp hoàn mỹ, trí tuệ hạng nhất, gần như là người đứng đầu trong giới kinh doanh.
Cô gần như hoàn mỹ, nhưng có một khuyết điểm duy nhất là cố chấp, một khi đã nhận định điều gì thì nhất định phải đạt được.
Trong phòng, tràn đầy màu sắc ấm áp, từng thanh âm vang lên làm cho lòng người nóng lên, nhiệt độ bên trong phòng cũng thay đổi, làm cho người ta cảm thấy nóng bỏng không gì sánh được.
Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh ngồi trong một phòng khác, tinh thần vẫn luôn lo lắng, đặc biệt Mạc Tinh, không ngừng đứng dậy đi tới đi lui: "Rốt cuộc em gái của tôi định làm gì, nó có chuyện gì mà tìm Diệp Lăng."
"Không được, tôi phải nghe thử, xem thử hai người kia đang làm chuyện gì. Con bé kia chính là một người cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không quay đầu, sẽ làm tổn thương Diệp Lăng."
Diệp Vô Đạo uống một ngụm rượu đỏ, không khỏi lắc đầu: "Cậu đó, nhanh ngồi xuống đi, sao lại nhiều chuyện như vậy, cứ chờ ở chỗ này đi. Nghe trộm, cậu có thể nghe được sao?"
"Vậy cậu nói bây giờ nên làm gì đây, tôi nói này Diệp Vô Đạo, Tư Thanh sẽ không thật sự coi trọng Diệp Lăng chứ, đóng cửa phòng kia là muốn hạ thủ vi cường?"
Nhìn Mạc Tinh đang lo nghĩ trái phải, Diệp Vô Đạo cười ha hả lên: "Cậu đó, cậu nghĩ cũng thật đẹp. Nếu như em gái của cậu thu được Diệp Lăng, vậy cậu chính là anh vợ rồi, lúc đó cậu sẽ vô cùng trâu luôn."
"Ai, hình như cũng rất có lý, anh vợ của Diệp Lăng, đúng là rất thoải mái."
Nhất thời Mạc Tinh vui mừng một chút, nhưng sau đó lại trầm mặt nghiêm giọng nói: "Ai nha, sao lại cảm giác có chút khó chịu đây, đây chính là em gái của tôi, cũng không phải là người phụ nữ khác."
Nửa giờ sau, bên trong phòng mà Diệp Lăng thuê, Mạc Tư Thanh dựa ở vào ngực của Diệp Lăng, khuôn mặt đỏ bừng, nhớ tới chuyện điên cuồng lúc nãy, làm cho cô vô cùng kích động.
"Ai, thật không biết lúc đi ra ngoài nên giải thích cho anh em như thế nào, em xem việc này nên làm thế nào đây."
Diệp Lăng lắc đầu, không thể bắt nạt vợ bạn, nhưng cũng không thể quá đáng với em gái của bạn đúng không?
"Thoải mái không?"
Mạc Tư Thanh ngẩng đầu hỏi, đôi mắt hẹp dài tràn đầy xuân sắc, làm cho lòng người run lên, thậm chí không dám nhìn kỹ vào, rất sợ mất đi lý trí.
Diệp Lăng gật đầu, nuốt nước miếng một cái. Cực phẩm, tuyệt đối cực phẩm, thậm chí còn cao hơn mấy người phụ nữ trong nhà kia một bậc.
"Nếu thoải mái, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Mạc Tư Thanh mỉm cười, như một con rắn, lại bò đến trên người Diệp Lăng, thân thể mềm mại, làm cho người ta không dám nhìn xuống.
Đột nhiên đầu Diệp Lăng nổ vang, trong con mắt hiện lên ánh sáng của dã thú, thân thể lộn một vòng, thô lỗ đè Mạc Tư Thanh xuống dưới.