Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 463 - Chương 463: Có Phải Là Có Chút Quá Chó Không?

Chương 463: Có phải là có chút quá chó không?

Vốn mối hận chặt ngón tay này Khương Tiểu Bạch cũng không quên.

Còn nhớ rõ trong Hội Sở Tình Ti, cái hình ảnh đáng xấu hổ ở trước mặt vô số người kia, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Khương Tiểu Bạch làm cho gã không thể nào quên được.

"Nếu anh Giang Du biết được tin tức Diệp Lăng tới Đế Đô, chắc chắn cũng sẽ thật vui sướng."

"Cường giả Tiên Thiên không giết được Diệp Lăng, như vậy thì mời Tu Luyện Giả mạnh hơn nữa. Trong tông môn của anh Giang Du, luôn luôn có nhiều tên mạnh mẽ nổi tiếng bên trong thế tục."

Giang Du và Khương Tiểu Bạch có tình cảm rất tốt, nếu không cái ngày trên lôi đài kia Giang Du cũng sẽ không ra mặt vì gã, dĩ nhiên, Khương Tiểu Bạch cũng không trách móc gì Giang Du.

Không ai biết, lúc này ở Đế Đô, một cái lưới lớn đang chậm rãi kéo ra màn mở đầu. Một cái lưới này, không biết đã tập hợp được bao nhiêu người, cũng không biết lại có bao nhiêu người sẽ chết dưới chiếc lưới này.

Ngày hôm sau, Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh đặc biệt tổ chức một buổi tiệc tối ở Hội Sở Tình Ti, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ con cháu đời thứ ba cùng với một ít con nhà kinh doanh lớn.

Vào ban đêm, Hội Sở Tình Ti tuyên bố tạm thời dừng việc tiếp đón khách, để đặc biệt phục vụ cho tiệc tối này. Hành động này làm cho người khác không khỏi cảm thái, có quan hệ giữa Mạc Tinh và Mạc Tư Thanh, đúng là tốt thật.

Nếu để cho Diệp Vô Đạo ra mặt, tìm Mạc Tư Thanh để cho Hội Sở Tình Ti tạm dừng một ngày, sợ rằng một ngụm nước bọt của Mạc Tư Thanh cũng đủ để phun cho Diệp Vô Đạo đến Hokkaido rồi.

Bọn họ ai cũng không biết, Mạc Tư Thanh là một người phụ nữ được vô số đàn ông Đế Đô khom lưng cúi đầu, nhưng giờ đã trở thành một trong những người phụ nữ của Diệp Lăng.

Trong tiệc tối, đám người Diệp Lăng đều nở nụ cười, trò chuyện với đám tinh anh Đế Đô.

Thế lực của những người này, đủ để cho bất kỳ kẻ nào sợ hãi, trong nhà bọn người kia đều có bối cảnh, bản lĩnh thì không có nhưng làm chuyện xấu thì lại thành thạo vô cùng.

Đang lúc Diệp Lăng và những người khác nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Mạc Tư Thanh xuất hiện, mọi người đều nín thở nhìn sững sờ. Hôm nay Mạc Tư Thanh quá xinh đẹp.

Một thân váy dài tơ tằm màu đen thêu nụ hoa, tóc dài thả nhẹ sau lưng, đôi môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, trên gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ là đôi mắt hẹp dài biết nói, quét ngang hội sở.

Riêng khí thế đã làm cho trong lòng của tất cả mọi người chấn động, đây giống như là một nữ vương. Nếu như sống ở thời cổ đại, cũng tuyệt đối là một quân vương chủ nhân của Phong Hỏa Hí Chư Hầu.

Mà phía sau Mạc Tư Thanh vậy mà là đoàn người Khương Tiểu Bạch và Giang Du. Chuyện này làm cho mọi người ở đây đều sững sốt.

Đây là chuyện gì xảy ra, ngày hôm nay không phải là đám người Diệp Lăng và Mạc Tinh tổ chức tiệc tối sao, sao lại mời Khương Tiểu Bạch đến đây, hai người họ không phải là kẻ thù một mất một còn sao?

Mọi người đều biết chuyện này, mọi người cũng không cho rằng hai phe sẽ nở nụ cười rồi quên hết hận thù. Đây quả thực là chuyện không thể xảy ra.

Mối hận chặt ngón tay, người tâm cao khí ngạo như Khương Tiểu Bạch, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Coi như là Giang Du, cũng tuyệt đối sẽ tìm đúng thời cơ mạnh mẽ cắn bọn Diệp Lăng một ngụm.

"Mấy anh trai, không ngại em gọi Khương thiếu và Giang thiếu tới chứ? Tứ đại công tử tề tụ ở Hội Sở Tình Ti em, cũng có thể quảng cáo một chút cho Hội Sở Tình Ti."

Mạc Tư Thanh che miệng cười, cười như trăm hoa đua nở, không ít người trong lòng đều mạnh mẽ run rẩy.

Người phụ nữ này quá xinh đẹp rồi, chỉ là một nụ cười đã làm cho người khác có chút không cầm được, thậm chí không ít người đã có chút ý nghĩ không đúng.

Thậm chí còn ảo tưởng, có phải Mạc Tư Thanh có ý gì với mình không, bằng không, sao lại nở nụ cười với bọn họ vậy.

"Tất nhiên là hoan nghênh, chẳng qua em gái Tư Thanh, hình như quảng cáo này em không cho chúng ta phí làm đại ngôn."

Diệp Lăng mỉm cười, đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch và Giang Du cười lạnh một tiếng.

"Chẳng qua cũng không sao, Giang Du Giang đại thiếu mà, nghe tên thì biết, là tương du, nói rõ chính là tới đánh tương du*."

*Chỉ đứa nhỏ đã có thể đi mua nước tương, giúp gia đình làm việc, hoặc chỉ người không liên quan đến mình, người qua đường.

"Còn như Khương Đại thiếu của chúng ta, tôi đây vẫn rất có phong độ thân sĩ, từ xưa đến nay tôi không xung đột mâu thuẫn với người tàn tật, trái lại còn có quan hệ tốt đẹp, anh nói đi Khương Đại thiếu."

Mọi người đều sững sờ, sau đó trong lòng lại vô cùng kích động, bây giờ đã bắt đầu rồi sao?

Xung đột kịch liệt, mấy đại thiếu đụng nhau, ngẫm lại thật là hưng phấn. Về sau tuyệt đối là chuyện mà bọn họ có thể mang đi khoe.

"Đúng vậy, người tàn tật, tất nhiên cũng nên hiểu chuyện, cậu đường đường là Diệp đại thiếu, sao tôi dám chọc vào đây."

"Ha hả, nói những thứ này làm gì, em gái Tư Thanh gọi chúng tôi tới để uống rượu góp phần náo nhiệt. Tới tới tới, Diệp Lăng, chúng ta đi uống rượu, còn những chuyện khác thì đừng nói nữa, tôi nghĩ uống rượu với cậu chắc là được đi."

Vậy mà Giang Du và Khương Tiểu Bạch lại nhượng bộ, mọi người đều vội vàng xoa mắt, cái quái gì vậy, đang đùa sao?

Quần của mọi người đã cởi hết rồi, CMN, cậu cho bọn tôi xem cái này?

Đừng náo loạn có được hay không, đánh hắn ta, dùng bình rượu đập vào đầu hắn ta, làm cho đầu hắn ta xuất hiện một lỗ thủng, như cây kim, sợi râu đó. Chuyện này trước giờ chưa từng có, các người đừng hòa thuận như vậy được không.

Diệp Lăng gật đầu: "Được, chẳng qua tôi nghĩ, ông đây cũng vô địch về uống rượu rồi, dù sao vô địch cũng rất cô đơn, tới tới tới, nếm thử Ngọa Long Túy tôi."

"Ha hả, tốt, đã sớm nghe nó hương vị của Ngọa Long Túy là thuộc loại cực phẩm mĩ vị, nhưng vẫn không mua được. Ngày hôm nay nhờ phúc của Diệp đại thiếu mà được nếm thử một chút."

Cả đám vậy mà ngồi xuống bên cạnh bàn rượu, chuyện này vượt qua ngoài dự liệu của mọi người.

"Tôi nói này, chúng ta không phải là đang nằm mơ chứ, mấy tên đại thiếu này hòa thuận lại rồi?"

"Hòa thuận cái rắm, tôi cho anh biết, nhất định là trong lòng bọn họ có kế hoặc gì đó, chuyện này chắc chắn có giấu độc, anh tin không?"

"Tin, tôi tin em gái anh, coi như là muốn ra tay, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, bọn họ ai cũng không gánh nổi hậu quả đó."

Cách đó không xa, đám người Diệp Lăng đang uống rượu, một người phụ nữ lặng lẽ xuất hiện ở chỗ này, là đại minh tinh Phạm Băng Băng, trên mặt nở nụ cười quyến rũ.

"Diệp thiếu, không biết Thần thiếu có ở Đế Đô không, ngày hôm nay không tới, nhiều ngày không gặp, tôi rất nhớ anh ấy nha."

Bên ngoài, Phạm Băng Băng chính là tồn tại vạn người sùng bái, nhưng ở chỗ này, nhiều lắm cũng chỉ là một con hát hấp thụ ánh sáng khá cao mà thôi. Nơi đây tùy tiện một người, cũng đủ để đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí, đánh vào vực sâu.

"Ha hả, thế nào, đại minh tinh còn nhớ đến người anh em của tôi à? Được, hôm nào tôi gọi hắn ta tới, hoàn thành tâm nguyện của cô!"

Diệp Lăng cười ha ha, chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Phạm Băng Băng ngồi xuống, chuyện này làm cho Phạm Băng Băng kích động không nói nên lời.

Ngồi ở chỗ này, chính là vinh dự lớn lao, nếu mình có thể dính vào mấy vị này thì vị trí của mình ở giới giải trí sẽ đứng đầu.

"Ha ha, được, ngay cả đại mỹ nữ của chúng ta cũng coi trọng Cục trưởng Thần Phong, không tệ không tệ."

"Diệp đại Thiếu, thay chúng ta nói cho Đại cục trưởng Thần Phong một chút, bản lĩnh của Phạm Băng Băng này cũng không tệ, xem như cậu ta có phúc hưởng rồi."

Khương Tiểu Bạch cười ha ha, bên cạnh Phạm Băng Băng không còn đỏ mặt xấu hổ nữa mà đã trở nên tái nhợt rồi.

Diệp Lăng nhìn Khương Tiểu Bạch một chút, mỉm cười: "Hắc hắc, như thế nào? Khương Đại thiếu của chúng ta, có phải anh có chút quá chó rồi không?"

"Biết cái gì gọi là chó không? Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác."

Kẽo kẹt, nhất thời nụ cười của Khương Tiểu Bạch cứng đờ, mọi người ở gần đó đều kích động. Bắt đầu rồi, lại muốn bắt đầu rồi.

Mà Phạm Băng Băng thì lại vô cùng biết ơn Diệp Lăng. Hắn có thể ra mặt vì cô ta, đây là chuyện cô ta chưa bao giờ nghĩ đến.

Bình Luận (0)
Comment