Trước sân đánh Golf, Diệp Lăng nhìn chiếc xe ô tô màu xanh đen lóe lên, bản thân hắn cũng ngẩn người.
Mẹ kiếp, tên hỗn đản này đúng là thấy sắc quên bạn, cậu ta thế mà lại vứt hắn ở đây, mẹ nó đây là vùng ngoại thành đó, hơn nữa hắn còn không có xe.
“Cậu là tên khốn kiếp! Tôi nguyền rủa cậu!” Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi nói, vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trầm Nguyệt Tâm.
Về đến nhà, Diệp Lăng liền nằm ngay lên ghế sô pha, liên tục lắc đầu, mà Trầm Nguyệt Tâm thì lại ngồi ở một bên nhìn hắn, cô không khỏi bật cười: “Anh cũng thật là, Mạc Tinh không dễ gì mới tìm được một cô bạn gái, sao anh lại như thế chứ.”
“Hỗn đản a, cậu ta vứt anh ở đó xong liền chạy đi, em nói xem, cậu ta cũng không thèm nghĩ thử xem anh sẽ đi về nhà bằng cách nào, tên khốn có lí tính không có nhân tính!”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, vẫn không thể nào quên được hành vi của đáng chết của tên khốn kia, Trầm Nguyệt Tâm vỗ bả vai của hắn.
“Được rồi được rồi, đúng rồi, hình như hôm nay Huyền Nữ tỷ phải đi rồi đúng không, có phải anh nên đi tiễn tỷ ấy hay không.” Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên nghĩ đến một việc.
Diệp Lăng lập tức ngồi dậy: “Đúng rồi, hôm nay em ấy phải đi, em xem cái đầu của anh này, thật đúng là đáng chết mà, thế mà lại suýt chút nữa quên mất chuyện này, thật đúng là.”
Vừa nói, hắn vừa đi vào trong phòng của Huyền Nữ, Huyền Nữ đang cùng mấy cô gái nói chuyện ở trong phòng.
Diệp Lăng đi tới cười hắc hắc: “Huyền Nữ, sau khi trở về, lúc nào thấy nhớ ta thì lại đi xuống chơi ha.”
“Chàng đó, hãy mau chóng tu luyện đi, sớm ngày thành Tiên, tốt nhất có thể đưa nhóm muội muội này lên trời luôn, như vậy thì sau này thiếp sẽ không cô đơn nữa.” Huyền Nữ mỉm cười.
Phân thân của Huyền Nữ không thể lưu lại Trái Đất quá lâu, cho nên thời gian mười ngày nửa tháng đã là cực hạn rồi, nếu như còn kéo dài thêm thời gian nữa thì thiên đạo sẽ bài xích.
“Còn nữa, chàng thu liễm một chút cho thiếp , đại tỷ bảo thiếp nói với chàng, nếu như chàng còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, thì sau khi trở về hãy cẩn thận đó.”
Huyền Nữ hung tợn giơ quả đấm, Diệp Lăng xấu hổ cười hắc hắc: “Phu nhân à, ôm một cái nào, trở về nhớ nói vài lời tốt đẹp giúp ta đi, nàng cũng biết đấy, đại tỷ của nàng chính là một bình dấm chua, không ai có thể địch lại được.”
“Được rồi được rồi, chàng đúng là đồ không tim không phổi, thiếp phải đi rồi, thiên đạo đã bắt đầu tỏ ra bài xích thiếp rồi, các tỷ muội, ta phải đi rồi.”
Vừa nói, Huyền Nữ vừa đứng lên, lúc này Trầm Nguyệt Tâm và Vương Thục Phân cũng đi vào trong phòng, Huyền Nữ mỉm cười: “Muội muội, mẫu thân, con phải đi rồi, hẹn gặp lại sau.”
Nói xong, thân thể của Huyền Nữ cũng dần trở nên trong suốt, sau đó vỡ tan, biến mất giữa đất trời, không hề để lại một chút dấu vết nào.
Diệp Lăng thở dài một hơi, nhớ lại những cô gái ở trên Tiên Giới, đúng vậy, bọn họ vẫn còn đang chờ hắn, hơn nữa hắn cũng không phải là người cô đơn hoặc là một kẻ sau khi chuyển thế liền không có gì hết.
Lãnh địa to lớn kia đang dựa vào sự vất vả nỗ lực của các cô gái để giữ lại, hắn nhất định phải trở về sớm một chút, gánh lấy trách nhiệm kia.
“Đứa con gái này cứ như vậy mà đi a, ai, cũng không biết mấy cô gái ở trên kia sống như thế nào, Diệp Lăng à, sau này con phải đối xử với người ta thật tốt đó.”
Vương Thục Phân thở dài, nhìn con dâu Tiên Nữ của mình rời đi, trong lòng bà ta không khỏi có chút mất mát.
Diệp Lăng gật đầu: “Mẹ yên tâm đi, các cô ấy vẫn rất khỏe, ít nhất bọn họ mạnh khỏe hơn chúng ta nhiều, mẹ vẫn nên chờ ôm cháu trai cháu gái đi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.”
Sau khi Huyền Nữ rời đi, cuộc sống của bọn họ vẫn chưa thể bình thường trở lại, Trần Hoa ở bên kia gọi điện thoại tới, người của hội liên hiệp rượu đã bắt đầu làm ầm lên, muốn Long Đằng Tửu Nghiệp đứng ra khai chiến.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, hắn thi triển Nhất Khí Hóa Tam Thanh để lại một phân thân ở nhà, sau đó mang theo Diệp Vô Đạo đi về phía Nam Dương.
Long Đằng Tửu Nghiệp, hiện tại đã là Tửu Nghiệp lớn nhất toàn bộ khu vực Trung Nguyên, còn về mấy Tửu Nghiệp khác thì hầu như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị nó vượt qua.
Bây giờ Long Đằng Tửu Nghiệp đã hoàn toàn trở thành kho châu báu của Diệp Lăng, hơn nữa hiện tại Ngọa Long Túy cũng đã bắt đầu được tiêu thụ ở nước ngoài, lúc đầu mọi người nghĩ rằng bởi vì khẩu vị không giống nhau nên lượng tiêu thụ hẳn sẽ rất thấp, nhưng mọi người lại không ngờ đến, Long Đằng Tửu Nghiệp chỉ trong một đêm đã nổi tiếng ở nước ngoài.
Ở Mỹ có Teressa và Ruth chống đỡ, cho dù là nước lã thì vẫn có thể bán với giá trên trời, huống chi là loại rượu chưng cất cực phẩm này.
Đương nhiên, giá quy định ở nước ngoài vẫn rất cao, một bình rượu sau khi đã cộng thêm tiền thuế, thì giá của một bình lên đến mười vạn tiền Hoa Hạ.
Đây cũng không phải là do Diệp Lăng chặt chém giá, phải biết rằng đây chính là đặc sản của bọn họ đó, ngay cả que cay ở nước ngoài cũng trở thành vật phẩm xa xỉ, thế thì Ngọa Long Túy của chúng ta càng không thể để mất mặt có đúng không.
Trong phòng làm việc của hãng rượu, gương mặt của Trần Hoa vô cùng ngưng trọng: “Tổng cộng có mười hãng rượu, trước mắt bọn họ đều là những Tửu Nghiệp có giá trị thị trường cao nhất, hơn nữa cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.”
“Trước khi chúng ta xuất hiện thì giới rượu ở Hoa Hạ đều bị bọn họ nắm trong tay, bây giờ thị trường bị xáo trộn, ngày càng có thêm nhiều mặt hàng mới muốn tranh đoạt chỗ đứng, cho nên bọn họ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.”
Diệp Lăng nhún vai: “Không có gì phải sợ, chúng ta chỉ cần dựa vào thực lực là được, người dân sẽ không thiên vị bất cứ kẻ nào, được là được, không được là không được, ánh mắt của bọn họ vô cùng sáng đó.”
Diệp Vô Đạo đứng bên cạnh cũng gật đầu, cầm lên một bình rượu đỉnh cấp do Trần Hoa sản xuất, uống đến bất diệt nhạc hồ: “Hắc hắc, không tệ không tệ, Diệp Lăng này, rượu này còn ngon hơn cả Ngọa Long Túy nữa đó!”
Diệp Lăng nhìn Diệp Vô Đạo, mẹ nó, sao mặt của tên này lại dày như vậy chứ, đi xa nhà, cậu ta không thể rụt rè một chút được hay sao.
“Đúng rồi, bọn họ nói nơi diễn ra do chúng ta quyết định, cho nên tôi liền đặt một phòng ở bên trong một nhà hàng năm sao, hơn nữa còn mời thêm rất nhiều lão tiền bối và các bậc thầy bình phẩm rượu ở trong giới đến để làm trọng tài nữa.”
“Tôi cũng mời thêm 100 khán giả đến từ các nơi khác nhau để làm giám khảo quần chúng, cho nên trong tiết mục bình phẩm này sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Trần Hoa lại nói thêm cho Diệp Lăng biết, Diệp Lăng gật đầu, như vậy là tốt nhất, tránh tình trạng đến lúc thua thì lại có người tỏ ra không phục, tìm cớ này cớ nọ để nói.
“Được, vậy cứ như vậy đi, chúng ta phải nghiêm túc so tài với bọn họ một chút, con cũng muốn xem thử, những hãng rượu được xưng là đã tồn tại lâu năm kia, rốt cuộc có những tài cán gì.”
Diệp Lăng cười nhạt, dám so tài, so thực lực với hắn, hắc hắc, lấy trứng chọi đá thì trong chốc lát trứng sẽ vỡ vụn ngay.
Thời gian thi đấu được ước định vào trưa ngày thứ hai, mà mười hãng Tửu Nghiệp cũng đã đến Nam Dương từ sớm để bắt đầu chuẩn bị chiến đấu rồi.
Bên trong một nhà hàng cấp cao năm sao, đại diện của mười hãng rượu này đang ngồi bên trong phòng thảo luận cái gì đó, tiếng động rất kịch liệt.
“Lần này không cần biết là thế nào, chúng ta cứ phá hủy Long Đằng Tửu Nghiệp trước đã, những thứ khác thì sau này chúng ta sẽ bàn bạc sau.”
“Sau này? Không được, bây giờ nhất định phải nói, không phải chỉ là thị trường thôi sao, nhưng thứ này lại chính là thứ quan trọng nhất đó.”
“Ai tôi phát hiện các anh thật là vòng vèo nha, về phần thị trường thì ai mạnh người đó lấy, còn phân chia cái rắm, thế nào, có nơi nào không cho phép chúng ta đi?”
“Ai anh có ý gì chứ, lời này chính là một lời cạnh tranh ác tính đi, nếu đã như vậy thì chúng tôi cũng không sợ các anh đâu.”
“Sợ? Ai sợ chứ? Nói cũng thật buồn cười, nếu còn không được nữa thì ông đây sẽ hạ giá thấp xuống, ép chết các người.”
Đại diện của mười hãng rượu tranh cãi ầm ĩ, một vị đại diện lắc đầu: “Tôi nói này, kẻ địch vẫn còn chưa xuất hiện mà các anh đã bắt đầu lục đục nội bộ rồi.”
“Ngay mai chúng ta hãy giải quyết chuyện của Long Đằng Tửu Nghiệp trước rồi lại nói sau, những thứ khác đều là việc nhỏ.”
“Yên tâm yên tâm, ngay cả phương pháp bí mật do tổ tiên truyền lại chúng tôi cũng đã lấy ra rồi, hắc hắc, lần này chúng ta nhất định có thể lấy được một vị trí tốt!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cười nhạt, tình thế bắt buộc!