Thành phố Đông Hải, trụ sở chính của tập đoàn Hoa Mỹ.
Sau khi phê duyệt xong văn kiện, Trầm Nguyệt Tâm thở dài một hơi, khẽ xoa xoa hai đôi mắt mệt mỏi. Cô đứng dậy, duỗi lưng tạo nên một đường cong thân thể vô cùng hoàn mỹ.
Trầm Nguyệt Tâm đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, trông thấy dòng người như nước chảy cuồn cuộn đi qua, không khỏi cười một tiếng, rồi lại lập tức lắc đầu.
Mỗi một người thành công đều muốn trong văn phòng của mình có một cái cửa sổ để có thể nhìn thấy mọi người như con kiến nhỏ ở phía dưới, bởi vì cảm giác này vô cùng thỏa mãn.
Thế nhưng, mọi người cũng chỉ nhìn thấy hào quang cùng thành công của bọn họ, chẳng ai có thể cảm nhận được sự nỗ lực thật sự.
Sự nỗ lực của mỗi người nhất định có quan hệ với thành công, nhưng vẫn luôn có những người liên tục than thở, than thở rằng mình được nhận quá ít, than thở rằng lẽ ra họ sẽ được nhận nhiều hơn như thế.
Kỳ thật nếu quay đầu lại nhìn, thì những nỗ lực của họ vẫn còn quá ít, có đôi khi là chỉ còn kém một chút nữa, nhưng cũng chính một chút đó đã có thể thay đổi một con người.
Mặt trời lặn về phía tây, một mảng ráng chiều bao phủ đường chân trời. Ánh mắt Trầm Nguyệt Tâm lấp lánh như sao, so sánh mình với trước kia và hiện tại liền không thể nín được cười. Tất cả mọi thứ này, giống như là phần thưởng mà tên kia mang lại.
Quan trọng hơn cả là thời điểm báo thù của cô đã đến. Trước đó, Diệp Lăng cũng nói muốn đến Thần Long Giá tìm Ma Vân Tông, bắt Phúc Đông Lai báo thù rửa hận nhưng lại bị cô ngăn lại.
Lúc đó, Hàn Thanh Tâm đang mang thai, không dễ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Còn bây giờ thì khác, hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị xong. Hai đại Thần Thú trong nhà chỉ cần một trong hai con cũng có thể quét ngang mọi thứ.
“Cộc cộc”, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Nữ thư ký của Trầm Nguyệt Tâm đi vào, mỉm cười nói: “Trầm tổng, ngài có muốn về nhà ăn cơm không?”
“Không, hôm nay tôi sẽ đi đến phòng ăn nhân viên. Thuận tiện xem cơm nước của bọn họ ra sao, có chỗ nào cần cải thiện hay không?”
Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười. Nhân viên là cơ sở của một xí nghiệp, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, đạo lý này bất kì một người phụ nữ tự chủ nào cũng đều biết.
Thư ký gật đầu đi ra, bắt đầu chuẩn bị hết thảy. Dù gì Trầm Nguyệt Tâm cũng không phải người bình thường, mọi việc đều phải an bài thỏa đáng mới yên tâm được.
Vào thời điểm dùng cơm tối, các nhân viên đột nhiên phát hiện, nữ thần trong mắt bọn họ đã lặng lẽ xuất hiện trong phòng ăn của nhân viên, cho nên mỗi một người đều vô cùng kinh ngạc.
Trầm Nguyệt Tâm thăm hỏi nhân viên rồi cùng với các nhân viên dùng cơm, sau đó cô chỉ ra các khuyết điểm, yêu cầu bộ phận chuẩn bị bữa ăn phải nhanh chóng sửa lại để cho các nhân viên có điều kiện tốt trong lúc dùng cơm.
Sau đó lại cùng với các bộ phận quản lý bàn bạc lại một số việc. Khi mọi việc đã hoàn thành thì trăng cũng lên cao, trên đường phố không còn bao nhiêu người.
Trầm Nguyệt Tâm khẽ thở dài, chuẩn bị trở về nhà. Thư ký vội vàng gọi điện thoại thông báo cho vệ sĩ và lái xe chuẩn bị tốt để đưa cô trở về. Vấn đề an toàn của cô lúc nào cũng được bọn họ đặt lên hàng đầu, không thể xảy ra sai sót.
Thư ký đi cùng Trầm Nguyệt Tâm rời khỏi cao ốc, ba chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn, hơn mười vệ sĩ cũng sẵn sàng bảo vệ, tất cả đều là cường giả Hậu Thiên.
“Nữ thần của ta, cuối cùng nàng cũng chịu đi ra rồi.”
Một nam tử dáng người cao lớn mỉm cười xuất hiện, dưới đôi lông mày kiếm là một con ngươi sâu thẳm, hai gò má nhô lên, tỏa ra một chút ánh nắng.
Sau khi nhìn thấy nam tử kia, Trầm Nguyệt Tâm lập tức ngẩn người, loạng choạng lùi lại vài bước. Các vệ sĩ thấy vậy lập tức tiến lên, tay đã cho vào trong ngực, chỉ cần không ổn là sẽ khô máu với hắn.
“Phúc Đông Lai, ngươi tới đây làm gì?”
Trầm Nguyệt Tâm nghĩ đến con át chủ bài của mình, ngay lập tức có niềm tin. Còn tên Phúc Đông Lai kia cũng đã là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, tự tin luôn có thừa.
“Ta đã nói, đây là lần cuối cùng ta phái người đưa nàng trở về. Thế nhưng nàng lại không ngoan ngoãn, không chịu nghe lời, cho nên ta chỉ có thể tự mình tới. Như vậy rất dễ khiến ta bị người ta chán ghét đấy, nàng có biết không?”
Phúc Đông Lai nói chuyện giống như đang nói với người yêu của mình vậy. Nhưng vào lúc này, phía sau hắn lại có hai lão già mặc đồ xanh cúi đầu đi ra, sắc mặt âm u.
Trầm Nguyệt Tâm cũng không phải người bình thường, nhìn thấy hai lão già đã lập tức giật mình, không ổn rồi, đây chắc chắn là hai lão tổ Kim Đan Kỳ.
Mang theo cả hai lão tổ Kim Đan Kỳ đến tìm mình, tên Phúc Đông Lai này thật đúng là cẩn thận. Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện hộ vệ của mình quả thật không thể sánh lại.
“Ta muốn gọi điện thoại.” Trầm Nguyệt Tâm khẽ nói, trong ánh mắt thể hiện sự kiên quyết.
Phúc Đông Lai nhún vai: “Không sao, muốn gọi cho ai thì nhớ tranh thủ thời gian. Thuận tiện giải quyết cho tốt một vài công việc ở công ty, lần này nàng phải kết hôn với ta xong thì mới trở về được.”
Trầm Nguyệt Tâm cười lạnh.
Một vệ sĩ bên cạnh cô không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Ngươi muốn chết sao?”
“Vù”, người vệ sĩ kia đột nhiên xông lên, tốc độ rất nhanh, di chuyển như một con thỏ. Đôi chân đạp mạnh một cái, trong tay đã xuất hiện một lưỡi dao.
Vẻ mặt vệ sĩ rất kiên định, bàn tay đột nhiên hất lên, từ trong tay bắn ra một tia sáng hướng thẳng đến yết hầu của Phúc Đông Lai.
Phúc Đông Lai mỉm cười, điểm tay một cái. Trong nháy mắt, một luồng không khí đáng sợ ầm ầm sinh ra quanh thân thể hắn.
Uỳnh một tiếng, dao của vệ sĩ đâm vào bên trong luồng không khí đáng sợ kia, thế nhưng lại như đâm vào đầm lầy, không nhổ ra được mà cũng không tiến vào được.
“Chắc chắn là cao thủ!”
Lúc này, vệ sĩ mới phát hiện ra có điều không ổn, chỉ là đã quá muộn màng. Phúc Đông Lai cười, nụ cười khiến người ta rùng mình.
“Dám ra tay với ta sao? Ngươi thật đáng chết!”
Nói xong, Phúc Đông Lai mỉm cười, hai mắt đột nhiên trừng lớn. Một luồng ánh sáng đáng sợ bao trùm quanh thân thể người vệ sĩ, sau đó xé toang.
“Rầm”. Lồng ngực của người vệ sĩ bắn ra vòi máu sáng chói, thân thể vô lực ngã xuống đất.
“Tất cả những kẻ ra tay với thiếu gia đều đáng chết!”
Hai lão tổ Kim Đan tối sầm mặt, cười gằn nói. Thân thể lặng lẽ biến mất, sau đó lại nhanh chóng quay về. Trong khi đó, tất cả mười vệ sĩ xung quanh Trầm Nguyệt Tâm đều đã nằm gục trên mặt đất, không còn sự sống.
Trầm Nguyệt Tâm cắn răng, vừa muốn mở miệng thì Phúc Đông Lai đã giơ tay ngăn lại: “Được rồi, ta vốn có lòng tốt cho nàng gọi điện thoại. Nhưng bây giờ thì đừng hòng!”
“Mang đi!”
Mệnh lệnh hô lên, hai lão tổ Kim Đan lập tức đi đến bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm, điểm huyệt cô. Trầm Nguyệt Tâm lập tức mất đi ý thức, bị hai đại lão tổ mang đi.
Ba người mang theo Trầm Nguyệt Tâm nhanh như chớp biến mất trước cao ốc của tập đoàn Hoa Mỹ, chỉ để lại một người lái xe, níu lưỡi không nói lên lời.
Mười phút sau, Diệp Lăng nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng Trầm Nguyệt Tâm bị một cường giả bí ẩn bắt cóc, hiện tại không biết đi đâu.
Việc Trầm Nguyệt Tâm mất tích khiến cho toàn bộ cảnh sát chấn động, cả tập đoàn Hoa Mỹ cũng xôn xao không ngớt. Trầm Nguyệt Tâm chính là người dẫn đầu của tập đoàn, bây giờ lại bị người ta bắt cóc, chuyện này không hề là một chuyện bình thường.
Diệp Lăng phẫn nộ ngút trời, ngay trong đêm đã cùng với Diệp Vô Đạo từ Nam Dương trở về. Diệp Vô Đạo cũng âm thầm hoảng sợ, không biết tên rác rưởi nào đã bắt cóc Trầm Nguyệt Tâm khiến cho Diệp Lăng trở nên như vậy, ngay cả mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Diệp Lăng tối sầm mặt đi tới cục cảnh sát, con ngươi thờ ơ nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.