Trong cục cảnh sát, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất nặng nề, phong tỏa tất cả các đường có khả năng đưa tin, muốn giảm mức độ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
Phải biết rằng, Trầm Nguyệt Tâm là người giàu nhất, không chỉ là một người giàu đơn giản, cô ấy mất tích sẽ gây ra sự tác động vô cùng lớn đối với nền kinh tế, tất cả mọi người đều không biết.
Một người giàu chết đi đối với quốc gia mà nói thì chẳng có gì quan trọng, nhưng nếu Trầm Nguyệt Tâm thật sự xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này không có mấy người có thể gánh nổi.
Vì sau lưng Trầm Nguyệt Tâm là tập đoàn kinh tế Hoa Mỹ ngang ngược độc tài trong giới kinh tế, quan trọng hơn nữa cô ấy là người phụ nữ của Diệp Lăng.
Ai mà biết được một khi Trầm Nguyệt Tâm xảy ra chuyện thì Diệp Lăng sẽ phát điên như nào, tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.
Diệp Lăng hỏi kỹ lưỡng cảnh sát và tài xế của Trầm Nguyệt Tâm, mà lúc này Thần Phong và Mạc Tinh cũng vội vàng đến, trên khuôn mặt hai người tràn đầy lo lắng.
“Cái đcm, nếu như tôi bắt được tên khốn đó, tôi không bẻ gãy cổ nó thì ngay cả ông trời cũng không cứu nổi nó đâu!”
Mạc Tinh tức giận, thậm chí đập một cái cốc trong cục cảnh sát, nhưng nhiều người như vậy ai cũng rụt cổ lại chẳng ai dám ra cản anh ta, thậm chí còn không dám to tiếng.
Ninh Quốc Cường nhanh chóng đi tới, động tĩnh lần này quá lớn, ngay cả ông ta cũng không thể nào ngồi yên được, huống hồ chuyện này có liên quan tới con rể ông.
Sau khi xuất hiện video Trầm Nguyệt Tâm bị đưa đi, Diệp Lăng nhìn hai lão già và tên Phúc Đông Lai vênh váo ra tay, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Thần Phong, điều tra cho tôi, tra xem thằng khốn nào đó là ai! Trong ngày hôm nay tôi muốn có được thông tin của nó!”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, mà Thần Phong lại lắc đầu: “Không cần điều tra, tên thanh niên đó là thiếu chủ Ma Vân Tông Phúc Đông Lai, còn hai lão già kia là hai trưởng lão của Ma Vân Tông.”
“Ma Vân Tông! Là mày ép tao phải đại khai sát giới với mày!”
Diệp Lăng thấp giọng tức giận gào lên, đập mạnh lên bàn một cái, rầm rầm, cái bàn lập tức vỡ vụn, Diệp Lăng đứng thẳng dậy, chào hỏi với Ninh Quốc Cường xong rồi trực tiếp nhanh chóng lái xe về trụ sở cơ quan tập đoàn Hoa Mỹ.
Ánh đèn tập đoàn Hoa Mỹ chói sáng, bây giờ đã là tối muộn, nhưng vẫn có vô số nhân viên đang tăng ca làm việc như cũ.
Trong phòng hội nghị rộng rãi, một thanh niên ngồi vị trí trên đầu, sau lưng có một người đàn ông đeo kính lướt qua toàn bộ thành viên cổ đông, nhẹ nhàng cười.
“Nói câu khó nghe, chẳng may Trầm tổng xảy ra chuyện gì, cổ phần của cô ấy tất nhiên sẽ là của Trầm thiếu, Trầm thiếu là người duy nhất có quyền thừa kế.”
“Mấy người chuẩn bị tâm lý cho tốt, cái gì nên làm, cái gì không nên làm đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
Người ngồi ở vị trí trên đầu là em họ hàng xa của Trầm Nguyệt Tâm, cũng đi từ Thần Long Giá mà ra, nhưng mà tu vi quá thấp, thậm chí ngay cả hậu thiên võ giả cũng không lên nổi, cùng lắm là chỉ mạnh hơn so với người bình thường chút.
Cho nên anh ta nhớ đến số tài sản kếch xù của chị họ đằng xa nhà mình mà đau khổ vô cớ, lần này may mắn đã cho anh ta cơ hội lập kế soán vị.
Người đàn ông đeo kính là bạn học của anh ta, là một tên tốt nghiệp học viện cao cấp ở nước ngoài, bụng dạ còn có chút đen tối.
Các thành viên cổ đông khác cúi thấp đầu thảo luận, phải biết rằng đây không phải là một chuyện nhỏ, đổi thành viên ban giám đốc quản lý tập đoàn có khả năng sẽ tạo nên thiệt hại nghiêm trọng.
“Nghĩ cái gì vậy, tôi nói cho mấy người biết, ở nơi mọi chuyện thành bại này, không có người đứng ra quản lý là không được, mấy người còn ở đây bày vẽ cái gì!”
Người đàn ông đéo kính đứng sau lưng em họ của Trầm Nguyệt Tâm đưa một nhóm vệ sĩ đến, rất hiển nhiên là đến cướp quyền.
“Được rồi, bây giờ chị tôi đã bị bắt cóc, sống chết không rõ, cho nên tập đoàn nên bước vào trạng thái phòng bị, do tôi cầm quyền, mấy người các anh ai có ý kiến?”
Lúc này, Trầm Long em họ Trầm Nguyệt Tâm đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt lướt qua mọi người, còn không nói, thật sự có khí thế.
“Trầm thiếu, như vậy hình như không hợp quy củ cho lắm, hơn nữa bây giờ là thời gian không bình thường, làm như vậy rất có khả năng khiến người khác phàn nàn, tôi nghĩ Trầm thiếu nên suy nghĩ kỹ hơn.”
Một thành viên hội đồng lắc đầu, phát biểu ý kiến và cái nhìn của mình, dù sao thì toàn bộ gia đình bọn họ cũng đều ở bên trong, hơn nữa bọn họ sao có thể tin một thằng nhóc con chứ.
Trầm Long lắc đầu: “Tôi bảo rồi, công ty tạm thời do tôi quản lý, vậy ý ông là gì? Tập đoàn Hoa Mỹ là của nhà họ Trầm tôi, cho dù là có cổ phần của ông, lời của ông cũng không đáng là gì.”
“Sao thế? Tập đoàn xảy ra chuyện, tôi không đứng lên, người ngoài mấy người định đứng lên nắm bắt đại cục à? Mấy ngưởi có mưu đồ gì!”
Trầm Long cũng có lời lẽ bén nhọn, trực tiếp nói mọi người đến á khẩu, đúng vậy, người của Trầm gia không đứng lên, người ngoài như bọn họ có tư cách sao?
Người ngồi bên trái phải nhìn nhau, bất lực lắc đầu, chuyện đã như thế này, chỉ còn có thể như vậy.
“Tốt, như vậy là mấy người cũng không có vấn đề gì, vậy từ bây giờ tôi sẽ tạm thời làm chủ tịch tập đoàn.” Nói rồi Trầm Long ngồi xuống, ngồi trên chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực cao nhất ở tập đoàn Hoa Mỹ.
Vào đúng lúc này, cửa lớn phòng hội nghị bị mở ra, người đàn ông đeo kính quay người, là bốn nam thanh niên bước vào, lập tức tức giận: “Các anh là ai, có biết đây là phòng hội nghị không, là nơi quan trọng, ai cho các anh đi vào!”
“Bảo vệ, bảo vệ, lôi tất cả ra ngoài cho tôi, mấy người làm ăn kiểu gì vậy!”
Bốn nam thanh niên không nói gì, mà nhìn Trầm Long đang ngồi trên ghế, Trầm Long nhìn thấy mấy người đàn ông quen mắt, lập tức trong lòng giật mình.
Diệp Lăng, người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm, là một cường giả truyền lỳ đáng sợ, mà đứng sau lưng anh ta cũng là mấy thiếu gia có tiếng, áp lực ngay lập tức xông thẳng lên đầu.
“Diệp thiếu, anh tới rồi!”
Thành viên hội đồng lúc nãy phản đối Trầm Long vội vàng đứng lên, khuôn mặt vui mừng, về việc tín nhiệm, chỉ có mình Diệp Lăng bọn họ mới thật sự có thể tín nhiệm.
Dù sao thì Diệp Lăng là người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm, là người chính trực thành thực đáng tin cậy, chứ không phải cái cậu Trầm Long họ hàng xa này.
Diệp Lăng sợ tập đoàn mà Trầm Nguyệt Tâm vất vả gây dựng xảy ra chuyện, vội vàng nhanh chóng chạy đến, vừa may gặp được chuyện này, anh ta lập tức rõ ràng xảy ra chuyện gì.
Mà trong lòng thành viên hội đồng cũng tràn đầy tín nhiệm với Diệp Lăng, không chỉ vì thân phận của Diệp Lăng, quan trọng hơn là thân phận và thủ đoạn ở sự thủ nhãn thông thiên của anh ta.
Lập tức, phòng hội nghị trở nên tĩnh lặng, người đàn ông đeo kính nhìn tình hình có sự thay đổi, lập tức lo lắng.
“Anh là ai! Tôi nói rồi, mời anh ra ngoài, đây không phải là nơi để mà anh đứng đực ra đấy.”
Người đàn ông đeo kính nói xong, Diệp Lăng đột nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông đeo kính cười lạnh lùng: “Anh thì tính là gì.”
Lời vừa nói ra, người đàn ông đeo kính tức giận trong nháy mắt: “Anh chửi ai! Tôi là phó tổng của tập đoàn Hoa Mỹ, có tin tôi loại trừ anh ngay lập tức không!”
“Phó tổng? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
Diệp Lăng cười khinh bỉ, lắc đầu đối diện với người đàn ông đeo kính: “Cái tên ngu xuẩn, Trầm thiếu hẹn tôi, anh biết được sao.”
Nhìn cái tên chẳng biết gì này, Diệp Lăng trực tiếp mặc kệ anh ta, bây giờ quan trọng nhất không phải là hơn thua với người mà là nhanh chóng bố trí thỏa đáng, tìm Trầm Nguyệt Tâm, lập tức đại khai sát giới!