Tranh giành hơn thua với một tên không biết điều như vậy thì thật không đáng, tầm quan trọng của Trầm Nguyệt Tâm làm sao có thể đánh đồng với những loại người như vậy.
“Mọi người cứ yên tâm. Nhiều nhất trong vòng một tuần, tôi sẽ mang Nguyệt Tâm trở về an toàn.”
“Trong mấy ngày này, người mà tôi chỉ định phụ trách công việc vận chuyển của công ty vẫn hoạt động như thường. Phải nhớ kỹ, những chuyện cần thiết đều làm một cách bình thường, không được hoảng loạn.”
Nói xong, Diệp Lăng chỉ vào những nhân viên quản lý cấp cao được Trầm Nguyệt Tâm tín nhiệm, những người này đều nghiêm túc gật đầu.
“Còn nữa, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi, hoặc là tìm đến người của cục Dị Năng. Tóm lại, phải nhớ kỹ, nhất định phải vững vàng, tình hình lúc này không cho phép chúng ta nóng vội.”
Dứt lời, Diệp Lăng liếc qua Trầm Long đang ngồi ở vị trí chính giữa, ánh mắt sắc bén, khiến Trầm Long không khỏi run rẩy.
Trầm Long thực sự sợ Diệp Lăng đến tận xương tủy. Gã đã từng nhìn thấy thủ đoạn của hắn, những thủ đoạn đó rất tinh vi và vô cùng đáng sợ. Cho nên, hắn không hề tự tin khi đối đầu với anh.
“Anh thật buồn cười. Tập đoàn này là của Trầm gia, mà Trầm thiếu mới thật sự là người thừa kế lúc này. Anh là cái thá gì mà ở chỗ này hô to hô nhỏ.”
Nhãn Tình Nam nhếch miệng, chỉ vào mặt Diệp Lăng quát.
“Cậu bị sa thải, ngay lập tức cuốn gói khỏi đây. Còn nói thêm câu nữa, cẩn thận cái mạng chó của mình.”
Hiện tại, trong lòng Diệp Lăng ngập tràn sát khí, không muốn cùng tên kia nói nhảm.
Chỉ là đáng tiếc, kẻ đáng thương kia vẫn chưa biết Diệp Lăng là ai, cũng chẳng chịu nhìn xem Trầm Long đang khúm núm sợ hãi ngồi ở trên ghế.
“Anh là ai, có tư cách gì nói ra những lời này? Còn bảo tôi cút đi? Đuổi việc tôi ư?”
Nhãn Tình Nam vừa nói xong, Diệp Lăng liền xoay người nhìn Trầm Long : “Cậu có ý kiến gì không?”
“Cậu…cậu ta là người của tôi.” Trầm Long lắp bắp nói. Tận đến lúc thật sự đối mặt với Diệp Lăng, gã mới phát hiện không cách nào có thể chống lại được người này.
Diệp Lăng nhắm mắt lại: “Tôi hỏi cậu, cậu có ý kiến gì không?”
“Không…không.” Trầm Long nói, cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống.
Diệp Lăng khẽ gật đầu, vung tay một cái, mấy tên đàn ông cao to phía sau đi đến, kéo Nhãn Tình Nam ra ngoài.
“Nguyệt Tâm xảy ra chuyện, cậu cũng phải cẩn trọng một chút, dù sao cậu cũng là người Trầm gia. Hiện tại, người của tôi sẽ bảo vệ cậu cho đến khi Trầm Nguyệt Tâm trở về.”
Diệp Lăng lại vung tay, người của cục Dị Năng từ ngoài cửa đi vào, vác Trầm Long ra.
Nói dễ nghe thì là bảo vệ, nói khó nghe một chút thì là giam lỏng. Đây là vì phòng ngừa tên khốn khiếp kia sẽ nhân lúc Diệp Lăng không có ở đây mà làm ra những trò xằng bậy.
Nói xong, Diệp Lăng chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, vị giám đốc phản đối Trầm Long đứng lên: “Diệp thiếu, tôi sợ tin tức truyền ra ngoài sẽ có người âm thầm ra tay với tập đoàn.”
“Bây giờ, tất cả những kẻ ra tay với tập đoàn, làm vướng chân đều là kẻ thù của tôi, tự tìm đường chết.”
“Ai có ý kiến? Ai tán thành, ai phản đối?”
Diệp Lăng nghiêng người về trước, hai tay chống lên bàn, ánh mắt lướt qua đám người. Những người bảo thủ hơi cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Diệp Lăng dù chỉ một chút.
Sau khi tất cả mọi người lấy lại được tinh thần thì Diệp Lăng đã rời đi. Hiện tại, hắn chỉ ước gì có thể chạy thật nhanh đến Thần Long Giá để ngăn cản Phúc Đông Lai lại.
Mà lúc này, sâu bên trong Thần Long Giá, Phúc Đông Lai đang mang Trầm Nguyệt Tâm hôn mê tiến vào một nơi huyền ảo rồi biến mất không để lại dấu vết.
Vào ban đêm hôm ấy, Diệp Lăng dẫn theo Tiểu Bạch và Thần Phong, Diệp Vô Đạo đi đến cửa ra vào của Thần Long Giá, để lại Mạc Tinh và Tiểu Hắc ở lại trông coi nhà.
Ba người và một con mèo tiến vào nơi Diệp Lăng đã từng phong ấn, tinh khí lượn lờ mờ mịt, phong cảnh đẹp đẽ.
“Diệp Lăng, đi. Chúng ta về Diệp gia trước, sau đó đi đến Ma Vân Tông. Hang ổ của Ma Vân Tông thì chỉ có trưởng bối trong gia tộc chúng ta mới biết được.”
Diệp Vô Đạo nghiêm túc nói. Ma Vân Tông chính là cự phách tuyệt đối trong không gian độc lập này. Trong tông môn không chỉ có lão tổ Kim Đan kỳ, mà còn có cường giả Độ Kiếp kỳ trấn thủ.
Rất nhiều nhà cổ chiếm diện tích khá lớn, bóng cây xanh sum suê râm mát cả vùng trời, trong đó là một đám các thiếu nam thiếu nữ mang võ phục đang luyện võ và nói chuyện phiếm.
Diệp Lăng đi cùng Diệp Vô Đạo và Thần Phong. Nơi này là nhà bà ngoại của Diệp Vô Đạo, mẹ của Diệp Vô Đạo cũng họ Diệp, hơn nữa gia tộc ở đây cũng là một đại gia tộc.
Thực lực không thể khinh thường.
Trong phòng hội nghị sáng sủa, Diệp Lăng và những người khác ngồi trên ghế. Chủ trì là một ông lão đầu tóc bạc phơ, trong ánh mắt đục ngầu có một tia sắc bén, quanh thân thể nhàn nhạt tỏa ra luồng khí tức đáng sợ.
Ông ấy chính là ông ngoại của Diệp Vô Đạo, tên là Diệp Tử Phong, là một vị cường giả Kim Đan kỳ, và cũng là người chưởng đà của Diệp gia hiện tại.
“Dòng họ Ma Vân Tông có chút thần bí, không có mấy người biết được, ta cũng phải đi thăm dò những điển tích ở trong gia tộc trước. Như vậy đi, đêm nay ta sẽ tra xem, sáng ngày mai có thể cho các con một vị trí chính xác.”
Diệp Tử Phong vuốt râu, chậm rãi nói. Diệp Lăng gật đầu, đứng lên nói lời cảm ơn.
“Đúng rồi, ta đã phái người đi đến Trầm gia, xem xem gia chủ Trầm gia có biết chuyện này hay không, để cho bọn họ còn chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa có chuyện gì xảy ra.”
Trầm gia là gia tộc của Trầm Nguyệt, và cũng là một đại gia tộc, thực lực không yếu. Tộc trưởng đường đường là một cường giả Kim Đan kỳ, cũng chính là ông nội của Trầm Nguyệt Tâm.
Diệp Lăng gật đầu, đây là chuyện đương nhiên, nhất định phải bảo vệ Trầm gia thật tốt. Sau đó, anh đứng lên, chắp tay với Diệp Tử Phong: “Đa tạ tiền bối, về sau có chuyện gì, tôi nhất định sẽ xông pha khói lửa!”
Thần Phong khẽ gật đầu: “Diệp Lăng, ngươi yên tâm đi, ta cũng đã sai người truyền tin tức về gia tộc. Lần này, ba nhà Thần gia, Trầm gia và Diệp gia chúng ta liên thủ, tuyệt đối sẽ không cho đám Ma Vân Tông kia chỗ ẩn náu.”
Diệp Lăng gật đầu: “Ma Vân Tông, lần này tiểu gia ta nhất định sẽ khiến các ngươi máu chảy thành sông.”
Dứt lời, Diệp Tử Phong sắp xếp chỗ ở cho Diệp Lăng, sau đó cùng Diệp Vô Đạo đi dạo trong trang viên.
Diệp Tử Phong nhìn cháu ngoại của mình, không thể nín được cười. Thằng nhóc này tu vi còn muốn tiến thêm một bước nữa so với người của Diệp gia, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Vô Đạo, con nói cho ông ngoại biết, Diệp Lăng rốt cuộc có thực lực gì, ta nhìn không thấu được. Hơn nữa, Ma Vân Tông cũng chẳng phải kẻ thiện lương gì.”
“Phải biết rằng, bọn chúng có thể xưng bá ở đây bao nhiêu năm, nhất định là có thực lực, tuyệt đối không thể coi thường.”
Diệp Vô Đạo khẽ cười một tiếng: “Ông ngoại, ông cứ yên tâm đi, thực lực của Diệp Lăng rất khó lường, một bàn tay là có thể đập chết một lão tổ Độ Kiếp kỳ.”
“Đám kia so với hắn ta còn chẳng bằng một con chó. Thế nhưng thời thế hỗn loạn, mới chỉ đạt đến Thần Anh cảnh mà thôi.”
“Hơn nữa, trong bể bơi nhà hắn ta còn nuôi một con Chân Long. Lần này đi không dẫn theo là vì để nó ở lại thế tục trông nhà.”
Lời nói của Diệp Vô Đạo khiến Diệp Tử Phong giật nảy mình, trợn tròn hai mắt.
Ông sống biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên nghe có người nói dùng Chân Long để trông nhà. Thật là một chuyện khó hiểu.