Ban đêm, không khí yên tĩnh thê lương, Diệp Lăng ngắm nhìn bầu trời xa lạ, trăng cao sao ít, gió mát từng cơn.
“Nguyệt Tâm, em yên tâm. Anh tuyệt đối sẽ không tha cho tên khốn kia!”
“Ma Vân Tông, không diệt cả nhà ngươi, Diệp Lăng ta thề không làm người, thần hồn câu diệt!”
Diệp Lăng ngập tràn sát khí, trong lòng vô cùng tức giận, tròng mắt cũng hiện lên tơ máu khiến lòng người phát lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng dậy rất sớm. Diệp Vô Đạo và Thần Phong cũng đến nơi đúng lúc Diệp Lăng vừa tỉnh dậy.
“Diệp Lăng, ông nội của Trầm Nguyệt Tâm và gia chủ của Thần gia đã đến rồi. Ngươi ra ngoài gặp họ một chút.”
Sắc mặt Thần Phong có vẻ hơi nghiêm trọng, Diệp Lăng khẽ gật đầu. Ông nội của Trầm Nguyệt Tâm, vậy cũng là ông nội của hắn. Dù như thế nào cũng phải đi gặp một lần.
Phòng nghị sự của Diệp gia, Diệp Tử Phong và hai ông lão tóc trắng đang ngồi tán gẫu với nhau, trong đó có một vị sắc mặt đau buồn, giống như hồn lìa khỏi xác.
Ông lão này chính là ông nội của Trầm Nguyệt Tâm, tên là Trầm Thiên Hào, cũng là một vị cường giả truyền kì. Đường đường là lão tổ Kim Đan kỳ, thế nhưng khi nghe thấy tin cháu gái bị bắt đến Kim Vân Tông, ông cũng không thể làm được gì.
Diệp Lăng đến nơi, chắp tay hướng về phía ba người: “Vãn bối Diệp Lăng, bái kiến ba vị tiền bối.”
Sau đó, Diệp Lăng đi đến bên cạnh Trầm Thiên Hào, quỳ rạp xuống đất: “Tôn tế Diệp Lăng, xin tạ lỗi với gia gia, vì đã không bảo vệ Nguyệt Tâm chu toàn. Xin gia gia trách phạt!”
Diệp Lăng đương nhiên đã từng gặp Trầm Thiên Hào, đó là vào lễ cưới, Trầm Thiên Hào đã đặc biệt đi từ Thần Long Giá tới đó. Có điều khi ấy hai người không nói chuyện nhiều với nhau, bởi vì cùng ngày hôm đó, Diệp Lăng bận rất nhiều chuyện, mà Trầm Thiên Hào cũng đã ra về ngay ngày hôm sau.
Trầm Thiên Hào vội đứng lên, đỡ cháu rể của mình dậy, lắc đầu cười khổ: “Cái này không thể trách con được, muốn trách thì phải trách lão già này. Ta đã không bảo vệ được người nhà của mình.”
“Vì muốn chiếm đoạt Trầm gia, Ma Vân Tông vẫn luôn có lòng thù địch với chúng ta. Cái chết của cha Nguyệt Tâm cũng là do một tay Ma Vân Tông tạo dựng.”
“Thế nhưng, lão già này vô năng. Ma Vân Tông mạnh hơn nhiều so với Trầm gia ta, chỉ vì kẻ nhát gan như ta mà khiến toàn bộ Trầm gia phải đi chịu chết.”
“Cho tới tận bây giờ, Nguyệt Tâm vẫn luôn bị Phúc Đông Lai uy hiếp. Mãi cho đến khi nó rời khỏi đây đi đến trần gian, ta cũng không nghĩ tới tên khốn khiếp kia lại to gan như vậy!”
“Lão già ta thật đáng chết. Nhưng cho dù chết, ta cũng phải giết được đám Ma Vân Tông kia, giải cứu Nguyệt Tâm. Bằng không, ta chết cũng không nhắm mắt!”
Trầm Thiên Hào nói mà lệ tuôn đầy mặt, Diệp Lăng vội trấn an: “Gia gia, người đừng nói như vậy. Con hiểu, bờ vai của người còn phải chống đỡ cả một gia tộc.”
“Người yên tâm. Lần này, con cam đoan sẽ diệt gọn đám Ma Vân Tông kia.”
Diệp Lăng vừa nói xong, lại trấn an Trầm Thiên Hào thêm vài câu. Diệp Tử Phong và gia gia Thần Phong là Thần Ngũ liền nói với anh.
“Diệp Lăng, cậu và hai đứa nhóc kia là huynh đệ, lại còn có ơn với bọn chúng. Hiện tại, tu vi của chúng đạt được đến Trúc Cơ trung kỳ không thể không nhắc đến sự trợ giúp của cậu. Chỉ cần như vậy thôi, hai nhà chúng ta cũng sẽ dốc hết sức tương trợ.”
Diệp Lăng gật đầu. Kỳ thật, giết Ma Vân Tông không cần có thêm người nào hết, chỉ cần hắn và Tiểu Bạch thôi là đủ. Một người một thú cũng đủ để khiến Ma Vân Tông kia long trời lở đất, ai dám ngăn cản!
Trầm Ngũ và Diệp Tử Phong khẽ gật đầu. Dù như thế nào, lần này bọn họ cũng sẽ phái đại quân ra trợ giúp Diệp Lăng, tiêu diệt Ma Vân Tông.
Thật ra, với hai vị lão nhân, mọi chuyện không đơn giản như vậy, quan trọng nhất vẫn chính là việc Ma Vân Tông sắp trở thành một trong những tông môn mạnh nhất trong giới võ đạo.
Một khi Ma Vân Tông diệt môn, của cải của chúng để lại cũng có thể khiến mọi người kinh ngạc đến đỏ mắt.
Việc bọn họ đi theo Diệp Lăng, cũng vừa vặn tiên hạ thủ vi cường. Không những để lại ấn tượng tốt với anh, mà đồng thời còn thu lại được một khoản, cớ sao lại không làmg.
Nếu không, Diệp Tử Phong cũng không hỏi Diệp Vô Đạo thực lực của Diệp Lăng rốt cuộc là như nào.
Diệp Lăng không ngốc, đương nhiên biết chủ ý của hai vị tiền bối kia. Có điều, anh cũng không muốn vạch trần, đám Ma Vân Tông kia chẳng đáng khiến anh để vào mắt, đưa cho bọn họ cũng không tiếc.
Càng quan trọng hơn là, Diệp Vô Đạo và Thần Phong là huynh đệ của anh!
“Diệp Lăng, chúng ta đã tra xét được hang ổ của Ma Vân Tông. Ta nghĩ chuyện này không nên chậm trễ, ta có một vài binh tướng tốt, cường giả trong tộc cũng đang chờ lệnh, lúc nào cũng có thể ra trận.”
Diệp Lăng gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi trước. Nếu sau một thời gian có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các vị tiền bối tiến vào là được.”
“Còn Vô Đạo và Thần Phong, vì an toàn, hai người cứ đi theo đại quân kia, chỉ mình tôi đi là được rồi.”
Diệp Vô Đạo và Thần Phong gật đầu, hai người đều biết rõ nặng nhẹ. Lần này không thể so với bình thường, nếu bọn họ đi cùng Diệp Lăng, chắc chắn sẽ cản trở anh.
Nói xong, tinh thần của ba vị lão nhân phấn chấn hẳn lên, đặc biệt là Trầm Thiên Hào. Ông ấy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bùng lên hung quang, thù mới hận cũ ngập tràn trong lòng, chỉ ước gì có thể tiêu diệt sạch đám Ma Vân Tông kia.
Sau khi ba người nói cho Diệp Lăng địa chỉ của Ma Vân Tông thì bắt đầu tập hợp toàn bộ cường giả, ồ ạt xông về phía Ma Vân Tông.
Còn Diệp Lăng, hứn đã cưỡi Tiểu Bạch phóng như bay về phía Ma Vân Tông.
Dãy núi Thanh Long là một dãy núi tương đối nổi tiếng trong võ giới, hàng năm sương mù che phủ, bao phủ toàn bộ phần đầu dãy núi khiến nơi này trở nên mờ ảo, tựa như tiên cảnh.
Nhưng không ai biết rằng, bên trong rặng núi này, có một tông môn đáng sợ đang ẩn nấp, đó chính là Ma Vân Tông, kẻ rung chuyển võ giới trong suốt bao nhiêu năm quá.
Bên trong Ma Vân Tông tràn đầy phong vị cổ xưa, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, một đám đệ tử vui mừng hớn hở đang dán thiếp đỏ, chữ hỉ và câu đối.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Thiếu tông chủ bọn họ, hắn ta muốn cưới Trầm Nguyệt Tâm, đương nhiên là phải làm to một chút, không để xảy ra sai xót. Nếu không, bên trên trách tội, đám đệ tử bình thường bọn họ cũng không gánh nổi.
Bên trong một căn phòng, Trầm Nguyệt Tâm mặc bộ đồ tân nương đỏ chót ngồi trên ghế. Sắc mặt cô lạnh tanh, con ngươi không có một chút cảm xúc.
Chung quanh là các nha hoàn đang hầu hạ trang điểm, chải tóc, thêm cả là những lão bà bà đang dạy cô đủ loại quy củ phức tạp.
Trầm Nguyệt Tâm hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi. Cho dù có chết, cũng đừng hòng cô gả cho Phúc Đông Lai, cứ nằm mơ đi!
Nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên mở, Phúc Đông Lai mặc một bộ hỉ bào đỏ chói đi đến, nhìn Trầm Nguyệt Tâm đẹp lay động lòng người, cười nói: “Nguyệt Tâm, hôm nay nàng thật đẹp.”
“Ta nghĩ, nàng sẽ không hối hận về hôn lễ của chúng ta. Chỉ có gả cho ta, Trầm gia của nàng mới có thể đặt chân vào võ giới, nếu không, chắc chắn sẽ bị chiếm đoạt.”
Trầm Nguyệt Tâm nhìn Phúc Đông Lai, cười khẩy: “Phúc Đông Lai, nếu ngươi còn biết nghĩ thì mau thả ta ra. Nam nhân của ta mà đến, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Nam nhân của nàng? Haha, thật buồn cười! Phúc Đông Lai ta vẫn chưa từng bị người nào uy hiếp như vậy.”
“Nam nhân của nàng ư? Buồn cười!”
“Ta nói cho nàng biết Trầm Nguyệt Tâm, từ giờ trở đi, ta chính là nam nhân của nàng!”
“Nếu hắn tới đây, hắn nhất định phải chết!”
Sắc mặt Phúc Đông Lai lập tức trở nên dữ tợn, tức giận hét lên.