Sau khi Phúc Đông Lai giận dữ hét lên, Trầm Nguyệt Tâm bình tĩnh nhìn hắn.
“Nàng phải biết, ngoại trừ ta trên thế giới này không ai xứng có được nàng.”
“Dù cho hắn không đến, ta cũng sẽ đi tìm hắn. Nàng cứ tin ta, ta nhất định sẽ khiến cho cả nhà hắn chết hết. Từ trước đến nay, ta đã nói thì sẽ làm!”
Là thiếu chủ của Ma Vân Tông, Phúc Đông Lai có đủ điều kiện và tự tin. Cho nên ở trong mắt hắn, chỉ có hắn mới xứng với Trầm Nguyệt Tâm, không một ai được tranh giành.
“Nếu ngươi tin ta thì mau thả ta ra. Còn nếu không, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!”
Trầm Nguyệt Tâm hít một hơi thật sâu, không thể nín được cười, nụ cười nàng tràn đầy mỉa mai. Chỉ với một tên Phúc Đông Lai mà cũng mơ mộng đòi giết Diệp Lăng?
Phúc Đông Lai nghe xong, không khỏi nhún vai: “Ta thật sự rất tò mò, tên kia là loại nam nhân như thế nào mà khiến cho nàng tự tin đến vậy?”
“Ta rất mong chờ được gặp hắn. Ta còn muốn xem, hắn có tư cách gì cướp nàng từ tay Phúc Đông Lai ta, năng lực của hắn mạnh đến mức nào mà cũng có thể giết chết được ta.”
Trầm Nguyệt Tâm khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, rồi ngươi sẽ được nhìn thấy thôi. Chàng ấy là nam nhân ưu tú nhất thế giới này.”
Khuôn mặt tự cao tự đại của Phúc Đông Lai dần trầm xuống, khẽ gật đầu: “Tốt lắm, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ cho nàng một cơ hội được nhìn thấy hắn chết trước mặt nàng.”
“Còn nữa, ngày hôm nay, nàng phải làm tốt vai trò tân nương của ta. Nếu nàng khiến ta mất vui, đại quân của Ma Vân Tông ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Trầm gia nhà nàng.”
Phúc Đông Lai tiêu sái khoát tay, xoay người rời đi. Trầm Nguyệt Tâm nhìn bóng lưng hắn, hai tay nắm thật chặt.
Sau khi rời khỏi, Phúc Đông Lai liền nghĩ đến thân thể tuyệt đẹp của Trầm Nguyệt Tâm, không khỏi cảm thấy hơi nóng trong người: “Mau, tăng thêm phòng thủ. Hôm nay, bất luận kẻ nào dám xông vào Ma Vân Tông, đều giết hết cho ta!”
Mấy tên đệ tử canh giữ cổng ra vào liên tục gật đầu, vội rời đi bố trí lực lượng. Nữ tử đi bên cạnh Phúc Đông Lai bèn cảm thán nói.
“Thiếu chủ, nữ nhân kia hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh. Bởi vì trên thế giới này, không ai ưu tú hơn người.”
Phúc Đông Lai quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nữ nhân bên cạnh tràn đầy hâm mộ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị. Hắn đưa tay nâng cằm nữ nhân kia lên.
“Nàng ấy cảm thấy vinh hạnh hay không là chuyện của nàng ấy. Nhớ kỹ, về sau đừng bao giờ bàn tán về nàng ấy. Bởi vì, ngươi không xứng!”
Soạt một tiếng, Phúc Đông Lai cởi toang y phục của nữ nhân kia ra. Nữ nhân kia kinh ngạc, vội vàng che lại thân thể tuyệt đẹp của mình.
“Tư chất của ngươi, vẫn còn quá yếu.”
Phúc Đông Lai cười khẩy, ném áo lên trên trời, xoay người rời đi. Trong mắt hắn, ngoại trừ Trầm Nguyệt Tâm thì không chứa chấp bất kì một nữ nhân nào khác.
Giờ đây, Phúc Đông Lai gần như đã rơi vào trạng thái điên loạn, tâm lý không còn được bình thường.
Nửa giờ sau, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu. Trên thao trường của Ma Vân Tông được bày ra từng dãy bàn dài, phía trên bàn toàn là sơn hào hải vị.
Trên không trung, từng dải lụa đỏ đan xen thành những hoa văn rực rỡ, hai chữ “song hỷ” to lớn xuất hiện.
Trầm Nguyệt Tâm được người ta đưa lên chỗ diễn ra buổi lễ, Phúc Đông Lai say đắm nhìn nàng đang khuất mình sau tấm khăn trùm đầu đỏ chót.
Ngồi ở hai bên chính là trưởng bối của Phúc Đông Lai, những người đứng đầu của Ma Vân Tông, tất cả đều là những cường giả vô cùng đáng sợ, thấp nhất là lão tổ Kim Đan kỳ.
Thậm chí, lão nhân ngồi ở vị trí chủ trì kia toàn thân còn toát ra khí tức bành trướng, là khí tức của một cường giả Độ Kiếp kỳ.
Chỉ riêng một cường giả như vậy cũng đủ để uy hiếp toàn bộ võ giới, còn chưa nói đến mười vị lão tổ Kim Đan ở bên cạnh. Nội bộ mạnh như vậy, trên võ giới này nào ai dám cản?
“Đông Lai, tốt lắm, tốt lắm. Nha đầu mà con tìm quả thật thiên phú xuất sắc, không làm ô uế thanh danh của Phúc gia chúng ta.”
Cường giả Độ Kiếp kỳ khẽ gật đầu, cười nói. Phúc Đông Lai ưỡn ngực, tự tin đáp: “Đa tạ thái gia gia khen ngợi.”
Thái gia gia của Phúc Đông Lai, lão tổ Phúc gia tên là Phúc Vân đã từng tung hoành ở võ giới suốt bao năm. Bây giờ thân thể cũng đã già yếu, thế nhưng uy danh vẫn còn vô cùng to lớn.
“Được rồi, ngày hôm nay là đại hôn của con, ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có viên tinh thạch Mộc Chi Bản Nguyên này. Con cứ cầm lấy thưởng thức, rồi còn giúp cho lão tổ ta có thêm cháu trai nữa chứ, haha!”
Lão tổ Phúc Mây cười ha hả, nhanh chóng bắn ra ngoài một viên tinh thạch. Viên tinh thạch xanh biếc, tản ra sức sống dạt dào.
Phúc Đông Lai vội vàng nhận lấy.
Mắt hắn sáng trưng, quỳ trên mặt đất hô to cảm tạ lão tổ. Mà đúng lúc này, hai vị lão tổ Kim Đan ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi sân.
“Được rồi, hôn lễ chính thức bắt đầu. Chư vị đệ tử, mau mang lời chúc của các ngươi dâng tặng lên cho Thiếu tông chủ đi!”
Một vị lão tổ Kim Đan đứng dậy, cười lớn, phất tay lên. Ngay lập tức, hơn một ngàn đệ tử đứng lên, bàn tay vung mạnh, một luồng hào quang óng ánh phóng lên tận trời.
Linh lực Ngũ Thải Tân Phân bay lên tận trời, quả là một tác phẩm vô cùng nghệ thuật. Lấy linh lực để làm pháo hoa chúc mừng là một việc rất hiếm có trong thế giới võ đạo.
Linh lực bắn ra hào quang xán lạn trên không trung, phủ lên toàn bộ mảnh trời không, một con phượng hoàng bạch kim chậm rãi bay từ phương Tây tới.
Đôi cánh nó bùng lên ngọn lửa, con ngươi sáng rõ. Đột nhiên, nó kêu lên một tiếng, hai cánh mở tung ra, toàn thân phát ra ngọn lửa cuồn cuộn.
Ánh lửa chói mắt gần như khiến cả bầu trời bốc cháy, nóng nực vô cùng, nhưng lại là một lời chúc phúc rất đáng trân trọng.
Bùng bùng!! Từng đóa, từng đóa hoa phát ra thần quang từ từ nở rộ, rồi lại từ từ vụt tắt, huyền diệu vô biên, thần kỳ vô tận.
Các lão tổ Kim Đan cũng mỉm cười ngắm nhìn hết thảy mọi thứ, khẽ gật đầu. Có thể nói đây chính là hôn lễ đứng đầu ở võ giới.
Nhưng vào lúc này, ngay trước dãy núi Thanh Long, hai vị lão tổ Kim Đan cùng một trăm đệ tử tiên thiên đang đứng trước tông môn, sắc mặt vô cùng dữ tợn, tay cầm trường kiếm, trường đao, bay đến từ tứ phía.
“Lũ khốn khiếp! Dám đụng đến đệ tử Ma Vân Tông ta, đúng là ăn gan hùm mật báo. Chẳng lẽ ngươi không sợ cả tông môn ngươi sẽ bị diệt tộc!”
Một lão tổ Kim Đan quát lên. Người của Ma Vân Tông ở cách mười dặm vừa mới truyền đến thông báo, thì lần tình báo về sau, lại không còn một ai truyền đến.
Như vậy chẳng phải chứng minh toàn bộ đệ tử tình báo đã bị tiêu diệt sạch rồi sao? Nếu không, hẳn là đã sớm có tình báo truyền về.
“Hạng người lòng dạ ác độc như các ngươi, Ma Vân Tông bọn ta lẽ nào lại sợ hãi?”
“Người đâu, kết trận!”
Hai lão tổ Kim Đan rống lên, hàng trăm đệ tử tiên thiên sau lưng chợt đồng thanh hét một tiếng, trường kiếm trong tay vung mạnh lên, mũi kiếm đồng nhất chỉ về một hình bóng trước không trung.
“Bách Nghi kiếm trận, kiếm diệt tứ phương địch!”
“Hây”, tiếng hét lớn truyền ra. Một luồng khí tức vi diệu chậm rãi sinh ra từ thân thể những đệ tử kia, ngưng tụ lại một chỗ, lại có thêm một tia sức mạnh của cường giả Kim Đan kỳ.
Mà lúc này trên không trung, có một bóng trắng vụt tới, không phải ai khác, chính là Tiểu Bạch.
Ở trên Tiểu Bạch là Diệp Lăng với đôi mắt lạnh lẽo, cầm trong tay Nguyên Thủy Kiếm Thái, khắp người là những vệt máu đáng sợ.