Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 513 - Chương 513: Đại Khai Sát Giới!

Chương 513: Đại khai sát giới!

Bên ngoài mười dặm, Diệp Lăng cưỡi Tiểu Bạch, một người một kiếm một yêu, đại khai sát giới.

Hơn mười người đệ tử Ma Vân Tông đệ tử, vừa xông ra đều bị một kiếm của Diệp Lăng giết chết, máu tươi bay tứ tung, rơi lả tả, mùi máu tươi làm người ta gay mũi.

Giữa không trung, linh lực tăng phúc kia điên cuồng nổ tung, trong con ngươi Diệp Lăng một cỗ tàn nhẫn ngày càng đậm, tràn ngập toàn bộ viền mắt.

Linh lực kia biến ảo thành pháo hoa, vào khoảng khắc sau đó, chính là báo hiệu của sự đẫm máu!

Hôm nay dù là chó gà Ma Vân Tông cũng không tha. Trong lòng Diệp Lăng tràn ngập sát khí, phía sau lưng nhấc lên trận sóng to gió lớn đẫm máu, ngày hôm nay hắn muốn đại khai sát giới!

"Tiểu Bạch, nuốt hết đám khốn kiếp kia cho ta, ta sẽ tự tay làm thịt hai lão già kia!"

Diệp Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, Tiểu Bạch gật đầu, lập tức một chân Diệp Lăng bước ra, đột nhiên cả người bay giữa không trung, trong tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai, trên thanh kiếm còn nhiễm máu tươi.

Máu tươi nhỏ giọt giữa không trung, đột nhiên nổ mạnh vào giờ phút này, bỗng nhiên hai tròng mắt Diệp Lăng mở to giận dữ, thân thể ầm ầm mà giết ra.

"Lão thất phu, nhận lấy cái chết đi!"

Diệp Lăng điên cuồng rống giận, thân thể mạnh mẽ xông lên, một tay vung lên, kiếm quang điên cuồng quét ngang ra, phá vỡ không gian, hung hăng chém ra.

Rầm lạp, kiếm quang như sấm, nhất thời hai lão tổ Kim Đan Kỳ kia kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng kinh hãi chuyện này sao có thể, hai người lại không ngăn cản được một kiếm nào.

"Ta đến chặn lại, ngươi nhanh đi vào tông môn mời lão tổ đi, nhanh!"

Một gã lão tổ Kim Đan phẫn nộ rống to, một gã lão tổ Kim Đan khác thì vội vàng gật đầu, điên cuồng chạy đi nhưng lúc này, kiếm của Diệp Lăng đã đến.

Lả tả, kiếm quang trực tiếp đánh vào trên thân thể của lão tổ Kim Đan kia, lão tổ kia dùng hết linh lực chống lại một kiếm này của Diệp Lăng nhưng đột nhiên thân thể của lão tổ chấn động, vậy mà bên trong hai tròng mắt chảy ra nước mắt máu.

"Cuối cùng ngươi cũng sẽ phải chết, xông vào Ma Vân Tông ta, không một ai sống sót được!"

Nghe lão tổ Kim Đan nói, Diệp Lăng nhe răng cười một tiếng, kiếm phong bắn ra ánh sáng đáng sợ, bỗng nhiên mũi kiếm chỉ vào lão tổ kia: "Lão già kia, ngươi nói quá nhiều rồi, cái chết của ngươi, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!"

Nói xong, thân thể của lão tổ trúng một kiếm kia của Diệp Lăng bắt đầu ầm ầm nổ tung, máu thịt văng tung tóe, Kim Đan trực tiếp tung bay ở giữa không trung, Diệp Lăng bắt một cái, trực tiếp giữ trong lòng bàn tay.

Ong ong, lập tức Ngũ Trọng Cửu U Đế Công mở ra, điên cuồng cắn nuốt hoàn toàn viên Kim Đan này, linh lực mỏng manh tiến vào thân thể Diệp Lăng.

Mà bên kia, thân thể Tiểu Bạch bỗng nhiên biến lớn, bay lơ lững ở giữa không trung, lúc này bộ lông trắng như tuyết trên thân thể nó lại lóe ra ánh sáng càng chói mắt hơn.

Gần như thân thể cao hơn trăm trượng, liên tục biến lớn giữa không trung, giống như một đám mây to lớn, sắp hủy toàn bộ núi Thanh Long rồi.

Rống, Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời gào thét, bỗng nhiên cái miệng to lớn dài ra, sau đó điên cuồng hút một cái, một lực hút đáng sợ, trong nháy mắt xuất hiện từ trong miệng Tiểu Bạch.

Trăm tên đệ tử kết thành kiếm trận gặp xui xẻo, ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được, trực tiếp bị Tiểu Bạch hút vào trong bụng, trở thành bữa ăn của nó.

"Phúc Đông Lai! Đi ra nhận lấy cái chết đi!"

Diệp Lăng cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai, đột nhiên điên cuồng hét lên, bên trong thân thể từng cỗ khí tức đáng sợ giống như sóng khí hoàn toàn bùng nổ, tóc hắn bay loạn trong gió, giống như một tôn Thần Ma.

Mà bên trong Ma Vân Tông, Trầm Nguyệt Tâm vẫn luôn không cúi đầu làm xong bước giao bái, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, trong con ngươi không có chút tình cảm nào.

"Không cần làm tiếp nữa, ta sẽ không kết hôn với Phúc Đông Lai, trừ phi ta chết!"

Xôn xao, một mảnh xôn xao, lời này vừa nói ra, lập tức trên mặt của Phúc Đông Lai xuất hiện hàn ý lành lạnh, chẳng qua đã bị che dấu ngay.

"Trầm Nguyệt Tâm! Ta thấy ngươi không thấy quan tài không đổ lệ, ngươi có nghĩ đến đại quân của Ma Vân Tông sẽ giẫm đạp mỗi một tấc đất của Trầm gia ngươi không?"

Phúc Đông Lai lạnh giọng hỏi, Trầm Nguyệt Tâm hít sâu một hơi, nhìn mọi người xung quanh, nhìn những khuôn mắt có sắc mặt không tốt của mấy lão già kia thì cười khinh thường.

"Ta nói, ta không muốn, hoặc là ngươi giết ta. Chẳng qua ta nghĩ, Ma Vân Tông các ngươi, cũng sắp tiêu tan thành mây khói rồi, tin tưởng ta, người đàn ông của ta sẽ báo thù cho ta!"

Trầm Nguyệt Tâm cười nhạt, cô tin tưởng Diệp Lăng, coi như là hiện tại Diệp Lăng không đuổi đến kịp, nhưng sau đó tuyệt đối sẽ giúp cô diệt Ma Vân Tông, một ngọn cỏ cùng không chừa!

Trầm Nguyệt Tâm vừa nói ra lời này, nhất thời toàn bộ đệ tử trong giáo trường đều nổi giận đùng đùng, vô cùng tức giận

Đùa gì thế, tông môn của chúng ta chính là một trong tông môn mạnh nhất trong Võ giới vậy mà ngươi dám mở miệng nói sẽ có một người tiêu diệt Ma Vân Tông của chúng ta?

Chuyện này đùa có chút lớn rồi đó, ngày hôm nay ngay cả Phúc Vân lão tổ cũng xuất quan, đường đường là cường giả Độ Kiếp Kỳ đáng sợ, đưa mắt ra khắp Võ giới, có ai có thể ngăn cản?

Phúc Vân lão tổ càng cười ha ha lên: "Đúng là tiểu nha đầu, ta nể mặt chuyện ngươi sắp trở thành thê tử của chắt trai ta, cho nên cũng sẽ không tính toán với ngươi, người đàn ông của ngươi? Hắn có bản lĩnh gì, nói cho ta nghe thử xem."

Lão tổ cười nói, vài lão tổ Kim Đan khác cũng cười ha ha, đùa gì thế, mặc dù là cường giả của 36 Động Thiên đích thân đến cũng không dám nói diệt cả tông môn Ma Vân Tông.

Hơn nữa ma Vân Tông là do một lão tổ đáng sợ trong 36 Động Thiên sáng lập ra, ai dám mạo hiểm động đến Ma Vân Tông, trừ phi không muốn sống nữa.

Trầm Nguyệt Tâm nhìn Phúc Vân lão tổ, lắc đầu cười cười: "Sau sân của nhà ta có một con Chân Long, là kẻ trông nhà, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Ahhh, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, nhưng sau đó lập tức cười ha hả lên: "Cô gái nhỏ, ngươi đùa cái gì thế, Chân Long trông nhà cửa cho ngươi?"

"Ha ha, cười chết ta rồi, thực sự là buồn cười buồn cười, đời này ta chưa nghe chuyện nào buồn cười như vậy, Chân Long?"

"Chân Long đang ở sau vườn nhà người? Ma Vân Tông ta còn có một con Kỳ Lân đây, má nó ngươi đoán thử ta có tin hay không, quả thực thật buồn cười."

Trầm Nguyệt Tâm lạnh lùng nhìn một đám đáng thương này, lắc đầu: "Phúc Đông Lai, ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết, nếu không thì thả ta ra."

Phúc Đông Lai liếc mắt nhìn Trầm Nguyệt Tâm, lại nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cha và lão tổ, lúc này đây sao có thể mất mặt thả người về nhà chứ

"Trưởng lão Tần Vân, ngươi dẫn theo 500 đệ tử, năm tên lão tổ Kim Đan, lập tức chạy tới Trầm gia, nhớ kỹ, không chừa một ai!"

Phúc Đông Lai lạnh giọng quát, ở gần đó có một gã đàn ông, hơn 40 tuổi sau lưng đeo một thanh trường kiếm cổ xưa, sắc mặt lạnh như băng.

"Trầm Nguyệt Tâm, ta muốn để cho ngươi tận mắt nhìn thấy, bởi vì ngươi, toàn bộ Trần gia sẽ bị diệt vong, một người cũng không thoát.”

Bá, một đạo kiếm quang trực tiếp cắt nát mặt đất dưới chân của Trầm Nguyệt Tâm, bụi đất mù mịt, cuồn cuộn dựng lên. Đây là đại biểu cho sát khí trong lòng của Phúc Đông Lai.

Mà đang lúc này, đột nhiên giữa bầu trời xuất hiện một bóng đen thật lớn, ngay sau đó, một tiếng rống giận gào lên, chấn kinh toàn bộ trời đất.

Sau một giây, một giọng nói ẩn chưa máu tươi dày đặc vang vọng toàn bộ trời đất:

"Phúc Đông Lai! Đi ra nhận lấy cái chết!"

Lập tức mọi người đều đứng lên, trong mắt lóe ra sự phẫn nộ. Mặt Phúc Vân lão tổ cũng đen lại. Dám chạy đến tới nơi này giết người bữa bãi, đây là đang đánh vào mặt của lão.

Mà một lão tổ Kim Đan may mắn chạy thoát mang theo khuôn mặt trắng bệch chạy vào, gào khóc kêu to.

"Không tốt không tốt, giết vào rồi!"

Bình Luận (0)
Comment