Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 514 - Chương 514: Huyết Tẩy Ma Vân Tông

Chương 514: Huyết tẩy Ma Vân Tông

Lão tổ Kim Đan hoảng loạn chạy trở về, bình thường rất phách lối, đều là tồn tại uy phong. Mà bây giờ, giống như chó nhà có tang, khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi.

Lúc gã chạy trốn, tình cờ quay đầu thì thấy đồng bạn của mình, đường đường là một lão tổ Kim Đan kỳ cường đại, vậy mà lại không có sức đánh trả, bị một kiếm chém chết, nhất thời làm cho gã sợ vỡ mật.

Nhìn thấy một cường giả Kim Đan Kỳ hoảng hốt chạy về, cha của Phúc Đông Lai là Phúc Khang trực tiếp đứng lên, gã làm Tông chủ, có thực lực phi phàm, là cường giả Kim Đan Kỳ đỉnh phong.

Đưa mắt ra toàn bộ Võ Giới, không tính lão tổ Độ Kiếp Kỳ, thì gã chính là sự tồi tại vô địch. Bình thường đã sớm dưỡng thành khí độ sừng sững nguy nga dù cho có gặp mưa rền gió dữ gì.

"Lộn xộn cái gì, một người mà thôi, dám xông vào Ma Vân Tông ta, chính là muốn chết. Hơn nữa lão tổ ở đây, kêu la om sòm như vậy còn thể thống gì!"

Khuôn mặt Phúc Khang nghiêm túc, lão tổ Kim Đan trốn về ngẩn người, cúi đầu không dám nữa nói, nhưng cả người run rẩy đã bán đứng trái tim đang sợ hãi của gã.

Phúc Vân lão tổ đứng dậy, áo choàng bay lên vang tiếng phần phậc, con ngươi sâu thẳm, nhìn một người một yêu đang điên cuồng đánh tới ở phía xa kia.

"Đạo hữu, xông vào Ma Vân Tông ta, có phải không để ta vào trong mắt không?"

Phúc Vân lão tổ vừa nói chuyện vừa trực tiếp đứng dậy, ngang trời bay tới, đi thẳng tới trước người của Diệp Lăng và Tiểu Bạch, gã chắp sau lưng, rất có phong phạm của một kẻ mạnh.

Mà trên đất Trầm Nguyệt Tâm đang mặc một bộ đồ màu đỏ dành cho cô dâu lập tức đỏ mắt, vô cùng tủi thân. Bình thường cô vẫn luôn là nữ thần tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo như núi băng, lúc này đây cô lại thể hiện ra một mặt yếu ớt của mình.

"Lão già kia, cút nhanh cho ông!"

Bỗng nhiên thân thể Diệp Lăng vọt tới, đá một cước ra, Phúc Vân lão tổ khẽ cười lạnh, người thanh niên này cũng quá lỗ mãng rồi, lấy tuổi này của hắn thì sẽ có tu vi gì.

Ta đường đường là một lão tổ Độ Kiếp Kỳ, cũng không thể lấy ra so sánh với những lão già Kim Đan Kỳ kia, ở trước mặt dám đá ta?

Ai ai ai, chuyện gì xảy ra, đột nhiên Phúc Vân lão tổ ngẩn người, cảm giác thân thể mình giống như bị thương nặng, một cỗ lực lượng cực lớn đánh vào trong cơ thể của lão.

Hơn nữa cỗ lực lượng này quá mạnh mẽ, mãnh mẽ đến mức lão không có cách nào chống đỡ được, lục phũ ngủ tạng giống như bị lửa thiêu cháy, kém chút trực tiếp vỡ vụn.

Rầm một một tiếng, Phúc Vân lão tổ giống như là một con diều bị đứt dây trực tiếp rơi xuống mắt đất, một cái hố to xuất hiện do cú rơi xuống này của Phúc Vân lão tổ.

Hưu, Diệp Lăng và Tiểu Bạch đi thẳng tới bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm, Trầm Nguyệt Tâm trực tiếp nhào vào lòng Diệp Lăng, ầm thầm nức nở, trút hết sự tủi thân trong lòng.

"CMN Phúc Đông Lai, ông đây làm thịt ngươi!"

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, một tay trực tiếp bóp lên cổ Phúc Đông Lai, nhấc thân thể của Phúc Đông Lai lên. Trong hai mắt lóe lên ánh sáng hung ác đáng sợ, làm cho người ta sợ hãi.

"Nhanh! Buông Đông Lai ra cho ta, nhanh lên, nếu không ngươi sẽ trở thành kẻ thù lớn của Ma Vân Tông ta. Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!"

Phúc Khang điên cuồng hét lên, nhìn con mình bị Diệp Lăng bóp cổ, không khỏi lo lắng nói. Nhưng gã lại đã quên, vừa mới nãy Phúc vân lão tổ không ai bì nổi kia cũng bị đạp rơi xuống mặt đất, bây giờ vẫn còn chưa bò ra khỏi hố.

"Ha hả, uy hiếp ta? Mắt ngươi bị mù à? Lần này ông đây tới đã xác định không bỏ qua bất kỳ kẻ nào của Ma Vân Tông."

"Ta không gánh nổi trách nhiệm này? Chỉ là một con châu chấu thích nhảy nhót mà thôi, ta không gánh nổi trách nhiệm này?"

Diệp Lăng nói xong thì cười như điên, nhìn Phúc Đông Lai đang giãy giụa trong tay mình, hắn dữ tợn cười: "Phúc Đông Lai, lúc ngươi trói người phụ nữ của ta lại mang đến đây, tính mạng của ngươi đã không thuộc về ngươi rồi."

"Ha hả, có gan thì giết ta đi, ta cho ngươi biết, nếu ngươi giết ta ngươi cũng không đi ra được Ma Vân Tông đâu!"

Phúc Đông Lai ra sức giãy dụa, vùng vẫy chân, tuy nhiên lại không chút tác dụng, gã cảm giác sức lực tay đang bóp lấy cổ của gã càng mạnh hơn.

"Giết ngươi, ta cũng phải chết?"

"Ha ha! Đây tuyệt đối là câu ngu ngốc nhất mà ông đây nghe được đấy. Chẳng qua mặc kệ như thế nào, ngươi cũng không thấy được, ở trên đường đi đến Hoàng Tuyền, tất cả người của tông môn ngươi sẽ đến tìm ngươi!"

Vừa nói xong bỗng nhiên bàn tay Diệp Lăng dùng sức, dữ tợn cắn răng, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cổ của Phúc Đông Lai trực tiếp lệch qua một bên, hơi thở đã hoàn toàn tắt đi.

Chết rồi, thiếu chủ Ma Vân Tông, Phúc Đông Lai uy danh hiển hách ở Võ Giới đã chết. Cứ như vậy bị Diệp Lăng bẻ gãy cổ rồi giết chết.

"Đông Lai!" Phúc Khang bi thương rống lên, tròng mắt đều đỏ, gã chỉ có một đứa con trai như vậy, hiện giờ lại bị người khác giết chết trước mặt mình.

"Hỗn đản! Ngươi đáng chết, người đâu, toàn bộ lên giết tên này cho ta, giết!"

"Trầm gia! Ma Vân Tông ta có thù không đội trời chung với ngươi!"

Phúc Khang điên cuồng hét lên, lập tức mười mấy lão tổ Kim Đan hành động, phía dưới hàng ngàn tên đệ tử cũng lập tức ra tay. Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm và Tiểu Bạch đều trở thành bia ngắm.

"Tiểu Bạch, giết không tha, biến Ma Vân Tông thành bình địa, một ngọn cỏ cũng không chừa!"

Diệp Lăng cắn răng, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay ầm ầm quét ngang, một cỗ kiếm mang đáng sợ cao lớn hơi mười trượng, điên cuồng quét qua đám người đang xông lên kia.

Bùm bùm, hễ là võ giả bị kiếm quang lan đến, từng người đều mở to hai mắt trực tiếp ngã xuống mắt đất, thân thể bị chém tách rời, không còn nguyên hình.

Tiểu Bạch cũng rầm rầm vọt vào bên trong chiến trường, Hỗn Độn Thánh Thú hoàn toàn thi triển thực lực ra, thân thể to lớn ầm ầm hiện ra, trực tiếp đập chết hơn trăm võ giả.

"Nguyệt Tâm, anh mang em đi, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, huyết tẩy Ma Vân Tông!"

Diệp Lăng ôm Trầm Nguyệt Tâm, khí phách vô song, Trầm Nguyệt Tâm nằm trong ngực hắn gật đầu, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng thù hận. Thù mới hận cũ, ngày hôm nay nhất định phải báo thù cho cha và mẹ cô!

"Giết!"

Sau khi Diệp Lăng điên cuồng hét lên, từng bước giơ kiếm lên, một kiếm giết một người, không có bất kỳ người nào có thể ngăn được một kiếm của Diệp Lăng. Toàn bộ Ma Vân Tông, trong nháy mắt thành Địa Ngục, vô cùng thê thảm.

Mười cường giả Kim Đan một chiêu cũng không chống lại được thì đã bị một kiếm của Diệp Lăng chém qua nửa người, những người còn lại thấy thế đều choáng váng.

Còn không chờ bọn hắn rút lui, Tiểu Bạch lại giết qua đây, lập tức móng vuốt trực tiếp đập chết bốn tên, máu thịt nát bét, ngay cả xương cũng biến thành đống cặn bã.

Diệp Lăng Độ Kiếp đỉnh phong và Tiểu Bạch Thần Anh cảnh, hai người liên thủ, thì chính là một cường giả Thần Anh vô cùng đáng sợ. Đám người còn lại không dám một mình đối mặt với mũi nhọn này. Hơn nữa ngay cả một đám lão tổ Kim Đan cũng không làm được gì.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở chỗ sơn môn vang lên từng tiếng rung động một bóng người xuất hiện, là Diệp Vô Đạo, tay y cầm trường kiếm, hai hàng lông mày dựng lên dạt dào sát khí.

"Diệp gia tiến đến tru diệt tàn dư Ma Vân Tông, giết!"

"Thần gia tiến đến trợ giúp một tay cho Diệp thiếu, giết!"

"Trầm gia tiến đến cứu tiểu thư, giết chết kẻ thù, giết!"

Giết giết giết, từng giọng nói kinh động đến trời xanh, trong nháy mắt từng bóng người vọt lên núi, nhất thời, toàn bộ Ma Vân Tông biến thành nơi Thần Chết đến dẫn người xuống âm phủ.

Diệp Lăng và Tiểu Bạch đều điên rồi, đặc biệt là Diệp Lăng, trước mắt máu tươi bay tung tóe, từ sơn môn giết đến phía sau núi, gặp người liền giết, không biết là người tốt hay người xấu.

Lúc ta giết người, bất luận là người tốt hay kẻ xấu, thiên hạ đều là kẻ thù!

Trầm Nguyệt Tâm cũng ôm lấy Diệp Lăng, trong con mắt toát lên vẻ kiên định.

Cùng quân cộng tùy, trở thành kẻ thù của thiên hạ, lại sợ cái gì!

Bình Luận (0)
Comment