Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 515 - Chương 515: Một Quyền Giết Lão Tổ

Chương 515: Một quyền giết lão tổ

Trên bầu trời của long mạch Thanh Long có một mặt trời, nó đã sắp biến thành mặt trời màu đỏ tươi. Toàn bộ dãy núi đều tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.

Trong Ma Vân Tông, Diệp Lăng bước ra từng bước vung kiếm giết người, hai tròng mắt đã không còn chút tình cảm nào nữa, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay đã nhuộm đầy máu tươi, nhỏ giọt rơi xuống trên mặt đất.

Ba gia tộc lớn Trầm gia, Diệp gia, Thần gia giống như một cái máy đang thu gặt đầu người vậy, đều đang điên cuồng chém giết đệ tử Ma Vân Tông.

Lúc này đây, bọn họ tuân theo ý niệm của Diệp Lăng, ngày hôm nay Ma Vân Tông sẽ không còn một ngọn cỏ, huyết tẩy Ma Vân Tông!

"Rống! Mấy tên khốn kiếp các ngươi! Lão tổ ta muốn giết chết các ngươi, giết các ngươi!"

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Phúc Vân lão tổ bò ra từ trong hố to, ngửa mặt lên trời gào thét, tóc dài bay múa trong gió, nhìn thi thể khắp nơi, trong lòng run lên.

Đây đều là đệ tử của Ma Vân Tông, bây giờ đã bị giết hơn nữa, Phúc Vân lão tổ cảm giác được lòng đang rỉ máu.

"Ồn ào!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên, Phúc Vân lão tổ vội vàng xoay người, là Diệp Lăng, là người thanh niên bây giờ vẫn còn làm cho lão kinh hồn bạt vía.

"Ngươi đi chết đi!"

Phúc Vân lão tổ điên cuồng hét lên, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một cái chùy lớn màu đen, hai tay dùng sức cầm lấy, trên chùy có gai màu đen lóe ra ánh sáng đáng sợ..

Vù vù, Phúc Vân lão tổ điên cuồng vung chùy lớn qua, phá không mà đi tạo ra tiếng sưu sưu, một chiêu này là chiêu mạnh nhất của Phúc Vân lão tổ.

"Dù cho ngươi có mạnh mẽ đến đầu đi chăng nữa, cũng chỉ là một người mà thôi, ngươi không phải thần, dù là người có tu vi Độ Kiếp Kỳ, thậm chí còn cường giả Thần Anh cũng tuyệt đối không dám cứng rắn chống lại một chùy này của ta!"

Phúc Vân lão tổ điên cuồng hét lên, tròng mắt đều muốn nổ tung, Ma Vân Tông bị huyết tẩy, gần như lão không chịu nổi, đây là vốn liếng bao nhiêu năm mà lão đã tích góp từng tí từng tí một, hiện giờ đã mất sạch.

Ầm ầm, Diệp Lăng nhìn chùy lớn đang phát ra tiếng rít gào đập tới kia, hai mắt vẫn lạnh lùng như cũ, bỗng nhiên hắn nắm chặt bàn tay, đầu khớp xương nổ vang, sau đó Diệp Lăng hung hăng đánh ra một quyền.

Ầm một tiếng, quyền chùy chạm vào nhau, hô, một luồng gió thổi bay tóc Diệp Lăng, biến mất không có tin tức gì.

Mà ở đối diện, Phúc Vân lão tổ trợn to con mắt nhìn trên thân cực phẩm linh khí của mình xuất hiện từng đạo vết vỡ vụn giống như thủy tinh nổ nát vậy.

"Không! Chuyện này không thể nào!"

Phốc phốc, Phúc Vân lão tổ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lão cảm giác bên trong chùy lớn của mình có một lực lượng đáng sợ đánh vào lồng ngực của mình.

Lục phũ ngũ tạng đã toàn bộ vỡ nát, Phúc Vân lão tổ không cam lòng, vào lúc này chùy lớn trong tay ầm ầm nổ vang, hóa thành từng mảnh nhỏ trực tiếp bay ra ngoài.

"Tiểu Bạch! Giết hết toàn bộ người của Ma Vân Tông, giết!"

Diệp Lăng điên cuồng hét lên, rồi sau đó đi đến bên cạnh của Phúc Vân lão tổ, nhìn chòng chọc vào lão: "Nhớ kỹ, tất cả đều do tên khốn Phúc Đông Lai tạo thành. Nếu như ngươi muốn hỏi tội tên đó, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới!"

Bá, bỗng nhiên Diệp Lăng nâng Nguyên Thủy Kiếm Thai lên, hung hăng chiếm tới Phúc Vân lão tổ, kiếm quang tán loạn, chợt lóe lên, xẹt qua đầu của Phúc Vân lão tổ.

Ùng ục, thân thể Phúc Vân lão tổ chấn động, đã không còn đầu nữa, chỉ còn lại một cái thi thể không đầu, thân thể run lên, chậm rãi ngã xuống đất.

Hưu, từ trong cơ thể của Phúc Vân lão tổ một viên Kim Đan sáng chói trực tiếp bay lên. Diệp Lăng cười dữ tợn, giơ tay lên bắt một cái, một lực hút đáng sợ, trực tiếp nắm viên Kim Đan kia vào tay.

Ong ong, cỗ lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đã bao lấy Kim Đan, lập tức lực lượng đáng sợ này đã hút toàn bộ linh lực trong viên Kim Đan này.

"Cái gì! Lão tổ chết! Không được, chạy mau, lão tổ chết rồi, Phúc Vân lão tổ chết!"

"Tha mạng, không có quan hệ giới với chúng ta, những người liên quan đều đã chết rồi, tha chúng ta đi!"

Diệp Lăng lạnh lùng nhìn đám người gào khóc cầu xin tha thứ ở phía dưới, hắn không phải là người thích giết chóc, nhưng động vào người của hắn, thì cũng đừng nói cái gì mà thiện với ác.

Muốn trách thì hãy xuống âm phủ trách Phúc Đông Lai đi. Tất cả điều này đều do gã tạo thành, tạo đại họa cho Ma Vân Tông.

Còn Phúc Khang, thì đã sớm bị móng vuốt của Tiểu Bạch đập chết, bây giờ đang ở bên trong đống thi thể, đã không còn người nào nhận ra được nữa.

Đường đường là cường giả một đời, là lão tổ Kim Đan đỉnh phong, cứ như vậy chết bởi hành động ngu xuẩn do con trai tạo thành, mất tính mạng không nói mà còn liên lụy đến toàn bộ Ma Vân Tông.

Hưu, hưu, đột nhiên, có mấy bóng người phóng lên cao, chạy trốn khắp mọi nơi. Mấy người này đều là người có tu vi Kim Đan Kỳ, là những lão tổ chưa chết của Ma Vân Tông

Mắt Diệp Lăng lạnh đi, phân phó Tiểu Bạch bảo vệ Trầm Nguyệt Tâm, còn hắn thì bay lên, giống như một đạo sấm sét phóng thẳng lên cao.

Tiểu Bạch nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Lăng, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị tràn đầy sát khí, bốn chân bước ra, đi tới bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm, ngồi lên lưng của ta."

Trầm Nguyệt Tâm ngẩn người, lưng của Tiểu Bạch chính là chỗ nhạy cảm, ngoại trừ Diệp Lăng thì từ trước cho đến nay nó vẫn không cho người khác ngồi, sao hôm nay lại như thế.

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, Trầm Nguyệt Tâm trực tiếp ngồi lên, bỗng nhiên Tiểu Bạch rống to một tiếng, dấu ấn màu vàng trên trán điên cuồng lóe ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Bỗng nhiên thân thể Tiểu Bạch vọt lên, một móng vuốt đã đập chết đệ tử Ma Vân Tông đang đứng bên cạnh.

Mà bên kia, trên tay Diệp Vô Đạo và Thần Phong cầm trường kiếm, trên khuôn mặt đều có máu tươi, hai người đang tức giận trút hết sát khí trong lòng ra, một kiếm giết một người, không dừng lại chút nào.

Người đứng đầu của ba gia tộc lớn Trầm Thiên Hào, Diệp Tử Phong, Thần Ngũ, đều trợn mắt hốc mồm. Diệp Lăng và Tiểu Bạch kia đều quá mạnh mẽ, cường đại mức không thể tin được.

Phúc Vân lão tổ thân là một cường giả có lực lượng vô địch lại không chống đỡ được một quyền của Diệp Lăng đây chính là cường giả Độ Kiếp Kỳ đó, là một trong những sự tồn tại vô địch, nhưng lại chết trong tay Diệp Lăng.

Mà lúc này tốc độ của Diệp Lăng cực nhanh, điên cuồng bay nhanh giữa bầu trời, trong con ngươi phát ra ánh sáng, đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

"Muốn chạy? Chết cho ta!"

Bá, bỗng nhiên Nguyên Thủy Kiếm Thai chém một cái, một đạo kiếm quang đáng sợ nhất thời giết đến, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước bóng người đang chạy trốn đó.

Phù một tiếng, trên bầu trời xuất hiện một đoàn sương máu, tên cường giả Kim Đan đang chạy trối chết kia bỗng nhiên chấn động, thân thể trực tiếp rơi xuống.

Hai mắt Diệp Lăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, xoay người lại đuổi theo một hướng khác, lúc này hắn giống như một Thần Chết đang lặng lẽ xuất hiện.

Sau hai mươi phút, bên trong Ma Vân Tông tràn đầy thi thể, tất cả đệ tử, người của Ma Vân Tông đều chết thảm.

Máu tươi thấm ướt mặt đất, mùi màu tươi gay mũi bay trong không gian, làm cho lòng người kinh hãi.

Lúc trước Ma Vân Tông quét ngang toàn bộ trời đất nhưng lúc này lại trở thành địa ngục, trong lòng mọi người đều phát lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bộ lông trắng của Tiểu Bạch cũng dính đầy máu tươi, trong con mắt thật to lóe lên ánh sáng hung ác đáng sợ, làm cho những người xung quanh cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Diệp Vô Đạo và Thần Phong thở hổn hển mắt lạnh nhìn thi thể khắp nơi.

Lúc này quần áo cô dâu đỏ thẩm trên người Trầm Nguyệt Tâm lại có vẻ chói mắt, trên gương mặt tinh xảo kia chảy ra hai hàng nước mắt.

"Cha, mẹ, Nguyệt Tâm báo thù cho hai người rồi!"

Trầm Nguyệt Tâm trực tiếp quỳ gối xuống đất thống khổ lên. Cảnh tưởng đau đớn thê lương trước kia lại hiện ra trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment