Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 516 - Chương 516: Uy Danh

Chương 516: Uy danh

Hết lần này đến lần khác bị hình ảnh trong mộng dọa tỉnh giữa đêm khuya, những hình ảnh đó bây giờ vẫn còn hiện rõ ở trong đầu Trầm Nguyệt Tâm, rõ ràng như mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Cha mẹ bị giết hại, bản thân thì suýt chút nữa bị người cưỡng hiếp, những trải nghiệm bi thảm thời thiếu niên khiến cô rất sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, thẳng cho đến khi cô gặp được Diệp Lăng.

“Cha! Mẹ! Con đã báo thù cho hai người rồi!”

Trầm Nguyệt Tâm gào khóc rống to, hai tay hung hăng đập xuống đất khiến mặt đất xuất hiện hai cái hố to hình nắm đấm.

Rào rào, từ trên không trung bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tia chớp cắt ngang bầu trời, mưa xối xả rơi xuống nhỏ giọt trên mặt đất, rửa sạch tất cả những máu tươi và tội nghiệt trên mặt đất.

Trầm Thiên Hào đi tới bên người Trầm Nguyệt Tâm, tcái chết của con trai và con dâu luôn là một nút thắt trong lòng ông ấy.

“Được rồi Nguyệt Tâm, con mau đứng lên đi, nghe lời ông nội, sau này đừng suy nghĩ nhiều nữa!”

Những giọt nước trên mặt Trầm Thiên Hào cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt, chúng đã hòa làm một trên gương mặt của ông ta, con mắt ông ta đỏ rực, Trầm Thiên Hào đỡ Trầm Nguyệt Tâm đứng lên, những kẻ trước đây suýt chút nữa làm nhục Trầm Nguyệt Tâm đều đã bị móng vuốt của Tiểu Bạch vồ thành năm bảy phần, ngay cả một cái xác lành lặn cũng tìm không thấy.

“Mặc dù bọn chúng đã chết, nhưng cho dù bọn chúng đến Địa Phủ, con cũng không không để yên cho bọn chúng đâu!”

Trầm Nguyệt Tâm hít sâu một hơi, để lộ ra con ngươi hẹp dài khiến người ta sợ hãi, lời cô nói ra, người khác có thể sẽ cho rằng đây là một câu chuyện cười.

Cho dù các người có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng đâu thể quản được chuyện ở Âm Phủ?

Nhưng mà đối với Trầm Nguyệt Tâm thì tất cả đều có thể trở thành hiện thực, chỉ cần dựa vào quan hệ giữa cô và Thanh Y, sau đó chào hỏi với Sâm La Vương vài tiếng, rồi đợi đám người kia đi xuống Địa ngục, bọn chúng nhất định sẽ phải hứng chịu những trừng phạt đáng sợ tàn khốc nhất.

Cũng đúng vào lúc này, Diệp Lăng quay trở lại, trên tay hắn đang cầm hai cái đầu người, sau đó trực tiếp ném chúng lên mặt đất, con mắt của hai đầu người này đều trợn to, chết không nhắm mắt.

“Đã để vài tên chạy thoát, nhưng cũng không sao, bọn chúng cũng chỉ là vài tên Kim Đan Kỳ mà thôi, anh nghĩ bọn chúng sẽ không còn dám xuất hiện nữa đâu.”

Sau khi Diệp Lăng nói xong thì liền đi tới bên người Trầm Nguyệt Tâm, vỗ bả vai của cô: “Được rồi bảo bối, chồng hứa với em, cho dù đám người kia đi lên Thiên Đình hay là xuống Địa Ngục, bọn chúng đều tuyệt đối không thể siêu sinh, thần hồn vĩnh viễn bị diệt!”

Diệp Lăng rất tàn nhẫn, đã đắc tội hắn rồi thì hắn nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc!

Không phải vì Diệp Lăng thích giết chóc, mà là trong lịch sử, có người thành công nào mà không có hàng vạn bộ hài cốt xếp ở phía sau chứ, mọi người chỉ chú ý đến sự thành công của một người, chứ không bao giờ để ý đến sự tàn sát của người đó cả.

“Đi, chúng ta về nhà họ Trầm trước, các vị tiền bối, nơi đây liền giao lại cho các vị.”

Diệp Lăng ôm quyền nhìn về phía mọi người, sau đó nhìn về phía Diệp Vô Đạo và Thần Phong gật đầu rồi bế Trầm Nguyệt Tâm nhảy lên người Tiểu Bạch, cuối cùng biến mất.

Diệp Tử Phong và Thần Ngũ nhìn một màn trước mắt, không khỏi cảm thán: “Lão Trầm này, ông đúng là có một cô cháu gái tốt, chậc chậc, sau này trong Võ Giới này ai sẽ dám đi trêu chọc nhà họ Trầm ông nữa chứ?”

Hai người họ đang nói thật, có vị Phật lớn là Diệp Lăng ở đây, ngay cả Ma Vân Tông mà cũng bị hắn tiêu diệt một cách đơn giản thì nói chi đến những tông môn hoặc là gia tộc khác.

Trầm Thiên Hào lắc đầu: “Chỉ cần Nguyệt Tâm sống tốt, những thứ khác tôi đều không quan tâm.”

Ngày hôm sau, cảm xúc của Trầm Nguyệt Tâm đã dần ổn định lại, mà chuyện Ma Vân Tông bị ba gia tộc lớn và một người thần bí diệt tông cũng đã nhanh chóng lan khắp Võ Giới.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Võ Giới đều bị rung động, đường đường là Ma Vân Tông, làm sao có thể chỉ trong một ngày liền bị diệt môn.

Nghe nói chỉ có vài Kim Đan lão tổ chạy thoát ra ngoài, nhưng hiện tại cũng đã không còn tung tích gì của bọn họ nữa, còn lại những người khác thì đều đã chết ở trong trận tàn sát kia.

Trận chiến của ngày hôm qua, hầu như có thể nói là máu chảy thành sông, mặc dù đã được nước mưa cọ rưa qua, nhưng cũng không thể nào xóa hết được dấu ấn mà máu để lại.

Đương nhiên, ba gia tộc lớn là nhà họ Diệp, nhà họ Thần, nhà họ Trầm đều có được những thu hoạch lớn từ trong trận chiến này, mà những tài nguyên lâu đời của Ma Vân Tông cũng đã bị ba gia tộc lớn này lấy đi.

Phải biết rằng, tài nguyên của Ma Vân Tông cho dù là đưa cho bất kì môn phái nào, thì cũng đều có thể khiến cho môn phái đó trong nháy mắt phát triển lên thành một môn phái khổng lồ, mà ba gia tộc lớn kia, dường như cũng chỉ trong vòng một ngày liền trở thành gia tộc hạng nhất ở trong Võ Giới.

Điều quang trọng nhất, mẹ nó chính là ba gia tộc lớn này lại có quan hệ rất thân với nhau, hơn nữa còn có người nói, hung thủ chân chính tiêu diệt Ma Vân Tông là một thiếu niên cưỡi linh thú.

Một người một kiếm, giết hết những cường giả của Ma Vân Tông, không người nào dám ứng chiến, thậm chí trong số các Kim Đan lão tổ hoảng loạn chạy ra ngoài kia, cũng đã có hai người bị thiếu niên kia giết đi.

Mà lão tổ Phúc Vân của nhà họ Phúc, cũng đã bị cậu thanh niên kia dùng một quyền đánh chết, chỉ dùng đúng có một quyền, một Độ Kiếp Kỳ lão tổ đáng sợ cứ như vậy nói tạm biệt với mọi người.

Hiện tại người của nhà họ Trầm đều tương đối hiếu kì với người con rể này, có không ít người đều đang suy đoán tu vi của hắn, có người nói hắn là một cường giả Độ Kiếp Kỳ, thậm chí còn có người nói hắn là cao nhân có tu vi Thần Anh cảnh.

Nói chung, hiện tại cái tên Diệp Lăng này đã lặng lẽ truyền khắp Võ Giới rồi, danh tiếng vô cùng vang dội.

“Anh đã truyền âm cho Tiểu Hắc, nhất định phải cẩn thận với mấy võ giả Kim Đan Kỳ đã chạy trốn kia, lỡ như bọn họ chạy trốn tới thế tục, sau đó lại tìm được địa chỉ của trang viên, như vậy thì sẽ rất phiền toái.”

“Nhưng hiện tại nếu như bọn họ thật sự đi đến đó, vậy thì lại chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, ha hả.”

Diệp Lăng không khỏi cười nói, mà Trầm Nguyệt Tâm ngồi ở một bên cũng gật đầu, đùa gì thế, phía sau trang viên của bọn họ có nuôi một con Rồng đó, mấy gã Kim Đan Kỳ kia đi đến đó cũng chỉ biến thành mấy miếng bánh ngọt nhỏ mà thôi.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một nữ đệ tử của nhà họ Trầm chạy tới, nói với Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm rằng có bạn cũ đến thăm.

“Bạn cũ? Chẳng lẽ là hai vị tông sư?”

Diệp Lăng có hơi nghi hoặc, hắn chưa từng nghe đến vị bạn cũ nào cả, hắn chỉ đến Võ Giới có một lần, hơn nữa sau khi nhận được Ấn thủ hộ truyền thừa thì liền lập tức rời đi.

“Ồ đúng, ông ta nói ông ta tên là Ngạo Hồng Trần, tôi thấy hình như ông ta là một vị Kim Đan Kỳ lão tổ, cô chủ, ông ta là địch hay là bạn vậy?”

Nữ đệ tử vội vã nói, Diệp Lăng vỗ đầu một cái, khuôn mặt lập tức tối sầm lại: “Mẹ nó, sao lão già này lại chạy tới Võ Giới làm gì chứ, điện thoại thì gọi không được, hóa ra là đang trốn ở đây.”

Trầm Nguyệt Tâm bảo nữ đệ tử kia đưa Ngạo Hồng Trần vào, không bao lâu sau Ngạo Hồng Trần đi vào, trên lưng ông ta đeo một cây kiếm, mái tóc màu xám tro.

“Diệp Lăng à! Cậu đúng là lợi hại nha, ở Võ Giới mà cũng có thể nghe được động tĩnh lớn do cậu gây ra, chậc chậc, cậu thế mà lại giết chết được một lão già Độ Kiếp Kỳ, lợi hại!”

Ngạo Hồng Trần đi thẳng đến, hưng phấn nói, vừa nói xong thì định đi lên ôm lấy Diệp Lăng, kết quả sau khi Diệp Lăng đi tới cạnh ông ta thì liền cười lạnh một tiếng, bàn tay hắn nâng lên, tròng mắt Ngạo Hồng Trần lập tức trừng to.

Bộp một tiếng, Ngạo Hồng Trần vội vã bưng đầu ngồi chồm hổm xuống, gào khóc kêu to: “Ui da mẹ kiếp, Diệp Lăng, cậu làm gì vậy hả, cậu điên rồi à!”

“Lão già ông, ta còn đang tự hỏi vì sao lại không liên lạc được với ông, hóa ra là vì ông đã chạy đến Võ Giới, mau nói đi, ông đến đây để làm gì!”

Diệp Lăng chỉ vào Ngạo Hồng Trần, sau đó ngồi xuống ghế chậm rãi nói.

Khuôn mặt già của Ngạo Hồng Trần lập tức đỏ lên: “Cái này, ta còn tưởng cậu nói chuyện gì, ta đến đây còn không phải vì để tôi luyện trái tim hồng trần của ta sao!”

“Nói tiếng người!”

Ngạo Hồng Trần nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng không đúng thì liền vội vã ngừng lại, cười hắc hắc: “Thì là thông đồng phụ nữ đó mà.”

Bình Luận (0)
Comment