Hai người là nhân tài kiệt xuất của Diệp gia và Thần Gia, hơn nữa còn là anh em của Diệp Lăng, tất nhiên được Diệp Tử Phong và Thần Ngũ nói cho biết chuyện này.
"Diệp Lăng, CMN quản Huyền Thiên Cung là cung gì, anh em chúng ta hợp lực, tôi cũng không tin người nào có thể gây khó khăn cho chúng ta.
"Đúng vậy, chúng ta đều là đàn ông, cái gì đều thiếu, nhưng thứ không thiếu chính tính mạng, giết một người cũng là giết, giết hai người thì kiếm được lời rồi, một chữ, làm!"
Hai người lòng đầy căm phẫn, giống như Huyền Thiên Cung đại danh đỉnh đỉnh uy chấn tám phương vốn không được hai người để vào trong mắt.
Diệp Lăng mỉm cười, vỗ bả vai của hai người: "Tin tưởng tôi, trở về với Hồng Trần đi, ở thế tục chờ tôi trở về."
"Đây không phải là chuyện sợ hay không sợ, mà là chỉ cần một mình tôi đã có thể chiến thắng được. Nếu hai người ở lại chỗ này tôi còn phải giúp đỡ hai người.”
"Cho nên hai người cũng đi về với Hồng Trần và Nguyệt Tâm đi, trở về trông coi cho tốt chỗ đóng quân của chúng ta, chờ tôi làm thịt mấy lão tạp mao kia thì chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu!"
Hai người Thần Phong và Diệp Vô Đạo đều không cam lòng, thực sự rất không cam lòng. Đây là nghẹn khuất, rõ ràng muốn chiến nhưng lại không có thực lực, ở lại chính là nhận lấy cái chết, về điểm này hai người đều hiểu rõ ràng.
Hận, hiện tại bọn họ chỉ hận tu vi của mình quá thấp, hận mình không có cách nào giúp đỡ được cho Diệp Lăng, vả lại còn kéo chân hắn, trong lòng bọn họ như sắp phát điên lên.
Trầm Thiên Hào cũng khuyên hai người này, muốn hai người về thế tục trước, mặc kệ thế nào, dựa vào tu vi Diệp Lăng không dám nói kinh thế hãi tục nhưng tối thiểu cũng có thể quét ngang phần lớn kẻ thù.
Hai người Diệp Vô Đạo và Thần Phong bất đắc dĩ gật đầu, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, Diệp Lăng vỗ vai hai người bọn họ.
"Sau khi trở về cũng đừng nói gì cả, cứ nói ở chỗ này tôi có chút chuyện cần xử lý, có chuyện gì thì tìm Tiểu Hắc, cái tên đó đủ để làm kinh sợ tất cả cường giả, cho dù là Hồng Trần!"
Đôi mắt Diệp Lăng híp lại, thực lực Tiểu Hắc rất mạnh, hắn cũng chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần và thân thể mới có thể áp chế được nó, tên này miễn dịch với tất cả thần thông, cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Nếu không phải Diệp Lăng có hai kiện dị bảo là Nguyên Thủy Kiếm Thai và Đả Thần Thạch, lại thêm Diệt Cực Kim Thân đột phá đến Đệ Ngũ Trọng, ai giết chết ai cũng không nắm chắc được.
"Ta sẽ lập tức phái người bảo vệ bọn họ lúc trở về, phải nhanh, chín tông môn lớn đang trên đường tới rồi."
Trầm Thiên Hào vội vàng nói, sau đó phái ra một tiểu đội tinh anh trong tộc hộ tống mấy người rời đi, nhìn mấy người rời đi, Diệp Lăng cười lạnh.
"Tiểu Bạch, có dám ở chỗ này với ta giết thành sông địa ngục, máu tươi vung đầy trời không!"
"Dám? Có cái gì mà bản vương không dám, Huyền Thiên Cung chó má gì đó, chọc vào ông đây, dù là trời thì ta cũng phải chọc cho nó thành một lỗ thủng lớn."
Tiểu Bạch cúi đầu điên cuồng hét lên, trong lòng Hỗn Độn Thánh Thú là tôn nghiêm vô thượng, không có từ sợ hãi, chúng nó mỗi con đều là con của trời, là đứa trẻ mà Yêu Thần cưng chiều nhất, có chiến ý đáng sợ.
"Được, vậy hai anh em chúng ta tới một người giết một người!"
Diệp Lăng thấp giọng kêu lên, khí tức ầm ầm bạo phát, vô cùng đáng sợ, chín viên Kim Đan bắt đầu điên cuồng khởi động.
Bên trên bầu trời, dày đặc từng đám mây đen, nhanh chóng dồn xuống nơi đây, mang theo khí tức đè nén, gần như muốn ép vỡ không gian.
Nửa ngày sau, mặt trời lặn ở phía Tây, trước cửa lớn của Trầm gia, Diệp Lăng và Tiểu Bạch đứng đó, đôi mắt nhìn về phía trước.
Mà phía sau hai người là ba tộc trưởng của ba gia tộc lớn Diệp Tử Phong, Trầm Thiên Hào, Thần Ngũ. Ánh mắt bọn họ nghiêm nghị, tất cả tinh ảnh của ba gia tộc lớn đều sẵn sàng dàn trận đón quân địch.
Ba gia tộc lớn muốn không quan tâm đến chuyện này cũng không có khả năng, dù sao chuyện huyết tẩy Ma Vân Tông, ba gia tộc lớn này chiếm nhiều lợi ích nhất.
Hơn nữa Huyền Lăng Môn cầm đầu chín tông môn lớn, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thâu tóm ba gia tộc lớn này, dù sao bọn họ cũng đã thèm từ lâu tài nguyên tích lũy của Ma Vân Tông.
Chuyện này có quan hệ lợi hại, không phải ba tộc trưởng không biết, cho nên nói hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn lại một con đường đó là tiến lên.
Một đám cường giả đứng sừng sững, ở phía sau bọn họ là quê hương là gia đình của bọn họ.
Cho nên dù là ai, lúc này đều tràn đầy ý chí chiến đấu, nếu địch nhân bước qua con đường này, như vậy gia tộc của bọn họ sẽ gặp họa, bọn họ sẽ trở thành tội đồ.
Một trận chiến này, chết cũng không thể lui lại, dù là thần cũng đừng nghĩ đến chuyện đi qua, trừ phi bước qua thi thể của bọn họ!
Mà lúc này, đột nhiên ở phía xa, một lá cờ màu đen rất lớn chậm rãi xuất hiện, bay lơ lững giữa bầu trời, mặt trên dùng chỉ vàng thiêu một chữ Huyền thật to.
Ở trong Võ giới chữ này đại biểu cho Huyền Lăng Môn, ở 36 Động Thiên, đại biểu cho Huyền Thiên Cung.
Bất luận là ở nơi nào, đều là hai thế lực đứng đầu của hai không gian mà không ai dám đắc tội, gần như là biểu tượng tôn nghiêm đứng đầu một giới.
Phía trên lá cờ cũng mang theo sát khí dào dạt, cuồn cuộn mà tới.
Sau khi Diệp Lăng nhìn thấy lá cờ này, thì một đoàn người đồng nghìn nghịt mang theo sát khí đáng sợ cũng tới, một đám người kia đều là võ giả vô cùng cường đại.
Hơn trăm ngàn võ giả tu vi thấp nhất cũng là cường giả Trúc Cơ Kỳ. Bất kỳ cường giả nào nhìn thấy thế lực đáng sợ này cũng cảm thấy run sợ.
Con kiến cũng có thể cắn chết một con voi, huống chi là một ngàn tám trăm võ giả Trúc Cơ Kỳ. Nếu thực sự ra tay, cho dù là cường giả Độ Kiếp Kỳ cũng phải bị đánh thành đống mẩu vụn.
Nhưng Diệp Lăng cũng không cho là đúng, 1800 võ giả Trúc Cơ Kỳ, cũng chỉ là 1800 con kiến hôi mà thôi. Kẻ uy hiếp được hắn cũng chỉ có lão tổ Phúc gia và môn chủ Huyền Lăng Môn mà thôi.
Ba tộc trưởng nhìn thấy đội quân của chín tông môn lớn tới, nhất thời tinh thần chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng
Nghĩ thì nghĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt lại có chút rung động, nếu để cho bọn họ lựa chọn, thực ra bọn họ tình nguyện không chiến, ai cũng không muốn liều chết đối đầu với thế lực đáng sợ này.
Đứng phía trước chín tông môn lớn, có mười mấy cường giả cưỡi thiên mã màu trắng chậm rãi bay đến. Loại thiên mã này có tộc độ cực nhanh, nếu chạy thì giống như đang điều khiển sương mù vậy.
Ngồi trên thiên mã chính là Tông chủ của chín tông môn lớn bao gồm cả Huyền Lăng Môn và lão tổ Phúc gia Phúc Cưu Ma, tổng cộng có mười tên cường giả.
Trong đó Phúc Cưu Ma và Môn chủ của Huyền Lăng Môn Huyền Lăng Tử đều là cường giả Thần Anh, chín người khác thì đều là Kim Đan đỉnh phong, hoặc là cường giả Độ Kiếp Kỳ sơ kỳ.
Mà ở phía sau mười đại cường giả lớn này, là hai vị tông sư Độ Kiếp Kỳ Thanh Vân Tử và Thanh Tùng Tử. Trên mặt hai người đều ngưng trọng, trong mắt có sự phẫn nộ.
Lúc đoàn cường giả của chín tông môn lớn cách Trầm gia trăm mét, thì chậm rãi dừng lại, trong đó Huyền Lăng Tử của Huyền Lăng Môn thì xuống ngựa, dừng lại.
"Người nào là Diệp Lăng? Đứng ra!"
Huyền Lăng Tử lạnh lùng nói, Diệp Lăng cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, nhìn đoàn người đồng nghìn nghịt này, cười ha hả lên.
"Gọi ông nội ngươi có chuyện gì? Để cho ta tới giết ngươi à?"
Huyền Lăng Tử vừa nghe, nhất thời vô cùng tức giận, bỗng nhiên quay đầu lại chỉ vào hai người Thanh Vân Tử và Thanh Tùng Tử rống giận: "Hai lão già kia, đây chính là người mà các ngươi chọn là người Thủ Hộ sao?"
"Cái loại bản tính này, đuổi tận giết tuyệt Ma Vân Tông, sao lại có một người Thủ Hộ như vậy?"
Hai đại tông sư nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn không gì sánh được, cho tới bây giờ cũng không chịu qua loại vũ nhục này, Diệp Lăng cũng cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chỉa mũi kiếm ra.
"Nói thêm câu nữa, ông đây làm thịt ngươi!"