Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 519 - Chương 519: Một Cái Đánh Rắm Dẫn Đến Huyết Án

Chương 519: Một cái đánh rắm dẫn đến huyết án

Diệp Lăng cuồng vọng chĩa kiếm ra, Huyền Lăng Tử cũng ngẩn người.

"Ta nói này Diệp Lăng, có phải ngươi sợ đến choáng váng rồi hoặc là ngươi đang giả điên? Ngươi đang nói mê sảng hay là đang nói người nào vậy?"

Không phải Huyền Lăng Tử không tin người Diệp Lăng uy hiếp là y, nhưng Huyền Lăng Tử là ai, đây chính là Môn chủ của Huyền Lăng Môn, vả lại còn là một cường giả Thần Anh kỳ đáng sợ.

Huyền Lăng Môn chính là một cái tên vô cùng uy nghiêm của Huyền Thiên Cung ở Võ giới, đã bao nhiêu năm, ai dám khiêu khích y như vậy?

Huyền Lăng Tử vẫn luôn ở trên cao, gần như nghĩ mình là chúa tể trong Võ giới, tùy ý hoành hành, nhưng hôm nay lại bị Diệp Lăng chỉ kiếm vào mặt uy hiếp.

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, lỗ tai bị điếc à? Người ông đây nói chính là ngươi!"

"Ông đây diệt Ma Vân Tông thì sao? Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như người phụ nữ của ngươi bị bắt cóc sau đó bị ép bái đường thành thân, chắc không phải ngươi sẽ đưa quà mừng đến chúc mừng chứ?"

Lập tức Huyền Lăng Tử giận dữ: "Hỗn trướng, ngươi nói cái gì đó, ai dám bắt cóc người phụ nữ của Huyền Lăng Tử ta, đó là đang coi thường Huyền Lăng Môn ta, phải tiêu diệt chín đời nhà nó!"

"Nhìn đi, nhìn đi, đến ngươi còn muốn tiêu diệt chín đời nhà người ta, ông đây diệt một tông môn của nhà người ta thì sao"

"Ngươi được nhưng ta lại không được sao? Nếu dựa theo lời ngươi nói, vậy trên đời này không có người tốt rồi, chắc đều là đại ma vương gì đó, ai không có điểm mấu chốt? Ngay cả loại người phế vật cũng có, huống chi là người khác."

Huyền Lăng Tử nhìn một cái, liền biết Diệp Lăng đang bẫy y, nhất thời mặt nghiêm lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Lăng, ngươi không giống chúng ta, ngươi chính là Thần Thủ Hộ."

"Ngươi nắm giữ con dấu thủ hộ, không người nào là không đức cao vọng tròng, có lòng từ bi, mà còn ngươi, một lời không hợp thì máu tươi vung ba thước, đó là khí độ của một Thần Thủ Hộ nên có sao?"

Một bên Phúc Cưu Ma cũng gật đầu, ánh mắt âm u nhìn Diệp Lăng, toàn bộ con cháu của Phúc gia lão đều bị tên khốn kiếp này giết hết, lúc này lão vô cùng phẫn nộ.

Nếu không phải là Huyền Lăng Tử nói muốn dùng đạo đức luân lý áp chế Diệp Lăng, nói cái gì mà muốn đánh nhau thì cũng phải có một lý do hoàn hảo, thì lão đã sớm xông ra ngoài, chém đầu Diệp Lăng báo thù cho Phúc gia của lão rồi.

"Vậy ta hỏi ngươi, Huyền Lăng Môn ngươi có tác dụng gì?"

Diệp Lăng cười lạnh giơ Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay lên, sau đó nhìn Phúc Cưu Ma một chút: "Lão già, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ông đây, ông đây sẽ làm thịt ngươi!"

"Cái gì vậy, nhìn cái gì, ngươi chưa thấy người nào có bộ dạng như ông đây sao, hay là đang ngạc nhiên người làm thịt cả nhà ngươi lại là tồn tại cao lớn vĩ đại như thế?"

Gần như lời nói của Diệp Lăng sắp làm cho Phúc Cưu Ma bùng nổ, may mà Huyền Lăng Tử dùng sức kéo lại, chẳng qua dù vậy, đầu của lão cũng vang lên tiếng ong ong, đầu óc quay cuồng.

"Diệp Lăng! Ngươi không cần khua môi múa mép với bổn tọa ở chỗ này, ta cho ngươi biết, Huyền Lăng Môn ta bảo vệ hòa bình của Võ giả, bảo vệ sự an toàn của thế giới này."

"Mà ngươi lại là một ma đầu, ta giết ngươi, chính là thuận theo ý trời."

"Còn ba gia tộc lớn, Trầm Diệp Thần các ngươi lại hợp lực với ma đầu Diệp Lăng, tham dự vào chuyện Ma Vân Tông bị diệt môn, cũng bị xử trí như hung thủ!"

Huyền Lăng Tử vung tay lên, giống như Chúa tể, trực tiếp định tội mọi người, nhất thời làm cho Diệp Lăng cười ha hả lên.

"Ông đây phục rồi, ngươi nói ngươi bảo vệ sự bình yên? Ta thấy ngươi giống như trọng tài nhận hối lộ ở thế tục vậy, chẳng qua ông đây không phục!"

"Huyền Lăng Môn thì như thế nào, Huyền Thiên Cung thì như thế nào, nếu muốn lấy đầu của ta thì cứ tới. Chẳng qua ta nghĩ ai trong các ngươi cũng không gánh nổi hậu quả này đâu!”

Diệp Lăng cười ha ha, giọng điệu rất là kiêu ngạo, cái gì mà Huyền Thiên Cung, Huyền Lăng Môn, muốn lấy đầu của Diệp Lăng hắn, chỉ bằng bọn họ thật đúng là không xứng.

Lập tức Huyền Lăng Tử giận dữ: "Diệp Lăng! Ngươi nói ra lời ngông cuồng, dám vu tội cho Huyền Thiên Cung, ngươi có biết đây là tội lớn không, là tội chết!"

"CMN ngươi đừng nói chuyện nữa, ông đây nghe ngươi nói chuyện thì mông liền ngứa, thật sự rất phiền."

"Rốt cuộc ngươi có đánh hay không, nếu muốn đánh thì tới đây lấy đầu của ta này, không đánh thì cút nhanh đi, đỡ cho ta tốn nhiều nước miếng nói chuyện với ngươi."

"Ngươi đúng là lão yêu tinh, trơ trẽn, ông nội ngươi."

Sắc mặt Huyền Lăng Tử giống như gan heo, nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Diệp Lăng điên cuồng hét lên: "CMN ngươi mắng ai!"

"Người nào tiếp lời thì ta mắng người đó, ông nội ngươi!"

"Ông nội ngươi! Diệp Lăng, bổn tọa nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn dám mắng ta một câu nữa, CMN ta sẽ mang đại quân đến giết cả nhà ngươi!"

"Thôi đi, ông đây còn sợ à? Ta không mắng ngươi thì ngươi không giết cả nhà ta à? Đầu tóc ngươi như trái dứa vậy, đôi mắt thì là mắt diều hâu, sinh ra từ bụng mẹ là để cho người khác mắng."

"Mau mang đoàn người của ngươi cút đi, ông đây sẽ bố thí cho ngươi một chút tiền, còn có thể cho ngươi hai chiếc xe, nếu không đoàn người của ngươi cũng chỉ có thể đi bộ về"

"Ồ đúng, ta quên mất, Võ giới không có xe hơi, vậy đi bằng hai chân đi, dù sao phế vật như ngươi chỉ có bước đi bằng chân mới thể hiện ra ý nghĩa tồn tại của ngươi, ông nội ngươi."

Diệp Lăng nhún vai, đấu miệng lưỡi với hắn? CMN ta chơi chết ngươi cái tên khốn kiếp này, sinh ra đứa con không biết là cái loại mặt hàng gì.

Huyền Lăng Tử choáng váng muốn điên rồi, trong đầu vang lên tiếng ông ông, hai tay không khỏi vò tóc, nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng đều run rẩy: "Diệp Lăng! Con mẹ nhà ngươi, ngươi là tên khốn kiếp!"

"Ông nội ngươi!"

Phốc phốc, Huyền Lăng Tử tức giận vô cùng, đột nhiên xoạch một tiếng thả một cái rắm, nhất thời Diệp Lăng trợn to con mắt, chỉ Huyền Lăng Tử đang có chút lúng túng.

"Huyền Lăng Tử, ngươi đúng là ác độc, má nó ông đây còn nghĩ ngươi là một quân tử, không nghĩ tới ngươi cũng là một tên hỗn đản, một lời không hợp thì đánh rắm thả chất độc ra!"

Xì, lần này, người đứng phía sau lưng Diệp Lăng đều cười vang lên, miệng của Diệp Lăng cũng quá độc đi, cũng may Huyền Lăng Tử có tu vi mạnh, nếu như là người thường, chỉ sợ sớm đã bị chửi chết rồi.

"Diệp Lăng! Ngươi dám vu cáo bổn tọa, ta sẽ lấy đầu người tế lễ lấy lại tôn nghiêm cho bổn tọa!"

Ầm, Huyền Lăng Tử hoàn toàn không nhịn được nữa rồi chuẩn bị phóng lên cao, người khác không thể hiểu được loại đau khổ này, đời này y cũng không muốn nếm thử nữa.

Nhưng vào lúc này, một bên Phúc Cưu Ma đang nghiêm mặt kéo y lại: "Huyền Lăng Tử, phải bình tĩnh, không phải muốn phải có lý do tốt thì mới ra tay sao?"

"Nếu bây giờ ngươi đánh tới, sau đó người khác hỏi chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nói là ngươi thả cái rắm sau đó đánh đến?"

Phúc Cưu Ma chậm rãi nói, Huyền Lăng Tử choáng váng, trợn to con mắt, CMn, trong đầu của lão già chết tiệt này đang nghĩ như thế sao?

Lập tức Diệp Lăng cười ha ha lên: "Vẫn là lão huynh đệ này hiểu chuyện, không tệ không tệ, bởi vì thả một cái rắm mà đánh nhau? Ha ha, lý do tốt!"

"Khốn kiếp, xông lên hết cho bổn tọa. Ta muốn nghiền nát đầu và cả xương cốt của Diệp Lăng!"

Huyền Lăng Tử điên cuồng rống to, đến lúc này rồi, còn nói đạo lý cái gì nữa, giết Diệp Lăng trước mặt này chính là chuyện quan trọng nhất.

Phúc Cưu Ma nghiến răng nghiến lợi, lúc này ngươi mới biết sự đau khổ của ta sao? Còn gì mà làm việc phải có lý do chính đáng, dùng đạo đức áp chế. Lúc này vừa vặn, trở thành trò cười rồi.

Hưu, Huyền Lăng Tử di chuyển, thân thể phóng lên cao, góc áo bay phần phật lên, trong con ngươi tràn ngập sát khí.

Bình Luận (0)
Comment