Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 520 - Chương 520: Ếch Ngồi Đáy Giếng

Chương 520: Ếch ngồi đáy giếng

Giữa không trung, Huyền Lăng Tử tức giận nhìn Diệp Lăng, trong tay lặng lẽ xuất hiện một thanh trường kiếm dài ba thước, trên thân kiếm phát ra kiếm mang đáng sợ, mũi kiếm vào ra như rồng.

“Diệp Lăng, bản tọa thu thập ngươi!”

Xoạt, Huyền Lăng Tử điên cuồng lao đến, thanh kiếm trong tay ông ta đột nhiên đâm đến, một tia sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, lập tức cắt xuyên vào không gian, điên cuồng lao tới giết Diệp Lăng.

“Tiểu Bạch, giết sạch toàn bộ đám người khốn nạn trước mắt! Chú ý tam đại gia tộc!”

Diệp Lăng gào to, Nguyên Thủy kiếm trong tay bỗng nhiên vùng lên, từ phía sau lưng nhảy lên lao thẳng tới.

Vù vù, dáng vẻ như cầu vồng đâm xuyên qua bầu trời, mà Nguyên Thủy kiếm nằm trong tay Diệp Lăng đã lao tới chém một cách tàn nhẫn.

Ầm một tiếng, trong lòng Huyền Lăng Tử lập tức kinh ngạc, ông ta cảm thấy một lực lượng đáng sợ, điên cuồng lao tới giết mình, trực tiếp đuổi thẳng lên người mình.

Kịch kịch, Huyền Lăng Tử lùi lại mấy bước, cảm giác miệng hổ tê rần lên, vậy mà còn có cả vết máu.

Khịt, Huyền Lăng Tử hít vào một hơi, tên khốn đáng chết này sao có thể lợi hại đến như vậy, rõ ràng là một kẻ tu luyện như ăn cướp.

Không thể nào, nhất định là ăn được vận may lớn, nếu không thì dựa vào thực lực và cảnh giới của mình sao có thể chỉ trong một kiếm này liền rơi vào thế hạ phong.

“Diệp Lăng! Một kiếm này sẽ đoạt mạng của ngươi!”

Cạch, thân kiếm trong tay Huyền Lăng Tử vỡ nát, một kiếm hình hư ảnh đáng sợ lặng lẽ xuất hiện trong không trung, tán ra uy thế đáng sợ.

“Một kiếm diệt quỷ, Huyền Thiên Kiếm, trảm ma!”

Ầm ầm, kiếm hình hư ảnh cực đại trong không trung đột ngột chuyển động, khoảnh khắc thân kiếm di chuyển, đến cả trời đất cũng chấn động, ánh sáng chói mắt điên cuồng bạo phát từ trên thân kiếm.

Lực lượng, lực lượng đáng sợ không gì sánh bằng, một kiếm này, cường giả độ kiếp kỳ bình thường dính phải sẽ chết, là một trong thần thông Huyền Lăng Tử.

Diệp Lăng cười lạnh, cái tên này cũng không phải một túi rơm, còn có vài phần công phu thật, chẳng qua thật đáng tiếc.

“Lão già nhà ông, ếch ngồi đáy giếng, sức mạnh như này mà đòi bắt ông đây? Ông đây vẫn bền bỉ lắm.”

Đoàng, Nguyên Thủy kiếm trong tay Diệp Lăng di chuyển, mũi kiếm hướng xuống dưới, rồi đột ngột hướng lên, một tia ánh sáng chợt nổi lên giữa không trung.

Rắc một tiếng, kiếm quang từ giữa không trung mờ dần, Huyền Lăng Tử đang thi triển kiếm ảnh cực đại, đã sớm bị chia năm xẻ bảy biến mất vào trong không trung.

“Con lừa đi kéo cối xay không thể thoát khỏi đường vòng quanh cối, ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy trời bằng lòng bàn tay.”

“Ngươi biết nó có nghĩa là gì không? Chính là cái loại như ngươi, tự cao tự đại, hôm nay ông đây sẽ cho ngươi không thể rời khỏi ngọn núi này!”

Diệp Lăng cười lạnh, sắc mặt Huyền Lăng Tử trở nên nghiêm trọng, từ hai lần công kích xem ra tên này tuyệt đối không hề đơn giản.

Chẳng qua ngay cả như vậy, hắn ta tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, độ kiếp và thần anh là hai đại cảnh giới hoàn toàn khác biệt, vốn là không thể so sánh được, đơn giản là sự khác nhau giữa mây và bùn.

Vù vù, hai thân ảnh lao thẳng vào nhau, xẹt ngang qua bầu trời.

Mà bên khác trên chiến trường, Tiểu Bạch thân hình cao mười mấy thước, thi triển hoàn toàn hỗn độn thánh thú, tứ chi đạp mây, thần sấm ở trên đầu, hai mắt phát ra ánh kim, miệng ngập trong nước.

Ba đại tộc trưởng Trầm Thiên Hào, Diệp Tử Phong, Thần Ngũ cũng mang theo tinh anh trong tộc đến tham gia chém giết trên chiến trường.

Phúc Cưu Ma, hai mắt trừng trừng, trong tay cầm một thanh trường đao có răng cưa, trong mắt dường như mang theo ngọn lửa phẫn nộ, tóc tai nhảy múa điên cuồng.

“Tam đại gia tộc chó má, chôn cùng với con cháu Phúc gia nhà ta đi!”

Gào, Phúc Cưu Ma phẫn nộ gào lên, trường đao trong tay đột nhiên cắt một nhát, lực tàn sát đáng sợ từ từ mà sinh ra, thẳng tay mà cướp đi cả trăm mạng sống.

Tiểu Bạch ở trong nhóm người bị tàn sát bừa bãi, lập tức phẫn nộ gào lên, một luồng khí khủng khiếp lập tức bùng phát trên người nó, khí tức màu xám lượn lờ trong đôi mắt nó.

Phì, bốn chân bước lên, như thu lại còn một thốn, đi thẳng tới bên cạnh Phúc Cưu Ma.

Móng của Tiểu Bạch điên cuồng đạp xuống, đi theo sát sau Phúc Cưu Ma, hỗn độn thánh thú là huyết mạch tôn quý của yêu tộc, thể phách* vô song, đến cả Tiểu Hắc cũng có chút thua kém.

*Hình thể và khí phách

Phúc Đông Lai cười dữ tợn: “Súc sinh, cũng dám tới đấu với ta à, bản tọa đành lấy móng của ngươi ra tế đao vậy.”

Xoạt, đao quang màu đen xuất hiện, cuồn cuộn sinh ra, mang theo khí tức tuyệt diệt đáng sợ vô biên đánh về phía móng vuốt của Tiểu Bạch.

Nhưng một khắc sau, Phúc Cưu Ma ngu người, chỉ thấy Tiểu Bạch trước mắt dùng một móng đaạp vỡ đao quang của hắn, mà sau đó móng vuốt điên cuồng lao đến.

Ầm một tiếng, toàn thân Phúc Cưu Ma điên cuồng bay lên, trên ngực có vệt máu lớn, máu thịt lẫn lộn.

“Không thể nào! Rốt cuộc ngươi là thứ gì! Chuyện này không thể nào!”

Phúc Cưu Ma ngây người, mình là một cường giả Thần Anh, sao có thể bị một cái móng của thứ như con chó đánh ngã xuống đất? Chuyện này là không thể nào!

Tiểu Bạch nổi giữa không trung, lông mao trắng như tuyết ở trên cổ dính máu tươi, khiến nó trông vô cùng dữ tợn, sát khí cuồn cuộn.

“Dám giết người trước mặt bản vương, ta thấy là ngươi ngại không muốn sống nữa rồi!”

Tiểu Bạch phẫn nộ gào lên, cả người điên cuồng nhảy lên như ánh sáng, Phúc Cưu Ma còn chưa lấy lại tinh thần, thân hình Tiểu Bạch đã đến bên cạnh ông ta.

Đoàng một tiếng, đầu Tiểu Bạch húc vào ngực Phúc Cưu Ma, Phúc Cưu Ma gào lên, miệng nôn ra máu tươi, khuôn mặt trắng bệch như chẳng thiết tha gì nữa.

Mà ngực Phúc Cưu Ma đã biến thành một vết lõm đáng sợ, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt.

“Súc sinh! Ngươi quá ngông cuồng rồi, xem ta tới thu thập ngươi!”

Phúc Cưu Ma cố gắng chịu đựng sự đau đớn, đột ngột đứng dậy, một đao vung lên, đao hoa rực rỡ thành từng đóa hiện lên bay bổng trên không trung, phát tán ra hắc quang thần bí.

“Hoa Thanh Cù Ma, Dược Hoa Thành Long!”

Ầm ầm, trên từng đóa hoa, kèm theo tiếng của Phúc Cưu Ma từ từ xuất hiện một con cầu long đáng sợ, cũng có thể nói là một con rắn chưa thực sự thành rồng.

Cầu long như đang phá lồng chui ra, thân hình vô cùng to lớn, dài trăm trượng, thân hình đong đưa, đôi mắt to phát ra sát cơ không chút cảm tình.

Trên thân nó trơn nhẵn không hề có vảy, ngược lại lại bóng loáng đáng sợ, đầu thè ra lưỡi rắn, phun ra làm sương mù màu xanh lẫn đen.

Xì xì, sương mù xuất hiện trong không trung, ngay cả không khí cũng bị ăn mòn, làn khói xanh cuồn cuộn bay ra khiến lòng người sợ hãi run rẩy.

Phúc Cưu Ma cười lạnh, đây là sự thần thông của hắn, có thể triệu hồi ra một con cầu long vô cùng đáng sợ, cho dù là cường giả thần anh sơ kỳ cũng phải chết dưới sự thần thông này.

Sự mạnh mẽ và khủng bố của con cầu long này là thứ vốn người bình thường không thể chịu đựng được, dường như là sự tồn tại vô địch trong cùng cấp.

Mà đối diện, Tiểu Bạch ở giữa không trung nhìn vào thân thể con cầu long đang đưa ra trước mặt, lập tức cười lớn, trong mắt tràn đầy coi thường.

“Dám nghênh ngang trước mặt bản vương! Quỳ xuống cho ta!”

Tiểu Bạch điên cuồng gào to lên, yêu lực chói lóa đột ngột sinh ra từ trong cơ thể, thân hình dữ tợn vốn dĩ đang đong đưa của cầu long lập tức ngừng lại, một khắc sau, thân thể của nó không khỏi mất tự chủ run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment