Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 522 - Chương 522: 3 Giọt Máu Rơi

Chương 522: 3 giọt máu rơi

Huyền Lăng Tử nhìn Nguyên Thủy kiếm trong tay Diệp Lăng, mang theo những giọt máu tươi nóng hổi của chính mình thì ngớ người.

“Ta khinh, ông đây nói rồi, ngươi không nói gì, ta nghe như cái dằm đâm vào mông ấy, ngươi nghe rõ chưa, nói đi nói lại ta khinh nhà ngươi!”

Diệp Lăng vội vàng, mũi kiếm chỉ vào Huyền Lăng Tử cắn răng nói, sao ngươi lại không nghe rõ chứ.

Huyền Lăng Tử nghiến răng nghiến lợi, cả người không nhịn nổi run cầm cập, ánh mắt sáng ngời mang theo sự phẫn nộ không thể kiềm chế nổi.

“Diệp Lăng! Ngươi nộp mạng đi!”

Gào, Huyền Lăng Tử điên cuồng gào lên, thân thể vội vã lao đến, từng giọt máu từ trên người hắn ta rơi xuống, thanh kiếm trong tay hắn ta đột nhiên lao đến đâm thẳng vảo bụng mình.

Diệp Lăng ngơ người: “Hả, ngươi đùa ta à, tự hại mình là sao? Xem thường ta à?”

Đm, đang đánh hăng say, ngươi tự đâm mình là sao, rõ ràng là xem thường ta, tự đâm, tự đâm, không cần ngươi tới giết.

Roạt, thanh kiếm trong tay Huyền Lăng Tử đột nhiên rút ra, huyết ngọc to như hạt đậu bay ra, không nhiều không ít, chỉ có 3 viên, bay bổng giữa không trung, ngưng kết lại không phân tán.

Miệng Huyền Lăng Tử cười, trên khuôn mặt mang theo sự quỷ quái âm u đáng sợ: “Diệp Lăng, nghe qua câu này chưa, ba giọt máu rơi có thể kéo cả tiên xuống địa ngục!”

Diệp Lăng lập tức ngẩn người, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “À, không ngờ ngươi lại có phép thần thông này, không tồi không tồi, xem ra ta đã xem thường anh hùng rồi.”

Ba giọt máu rơi có thể kéo cả tiên xuống địa ngục, không phải là một câu ca dao, mà là một phép thần thông.

Dùng tinh huyết của mình ngưng tụ thành ba, sau đó sử dụng bí pháp có thể gia tăng sức mạnh thực lực của mình trong một thời gian nhất định, thậm chí còn vượt qua cả một cảnh giới, chẳng qua là có tác dụng phụ rất lớn.

Sau khi thiêu đốt tinh huyết, nhẹ thì trọng thương phải tu dưỡng, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nổ tung mà chết, đây là một phép thần thông liều mạng đáng sợ.

Huyền Lăng Tử cười khà khà, từng hạt huyết châu nhỏ bé trên người từ từ bay lên giống như mưa, bao bọc lấy Huyền Lăng Tử bên trong.

Huyền Lăng Tử vốn là thần anh sơ kỳ, đột nhiên khi thế thay đổi lớn, khí tức vang dội và gia tăng, trong khoảnh khắc này tu vi cũng tăng lên một tầng, trực tiếp đột phá đến trung kỳ.

Lạch cạch lạch cạch, Huyền Lăng Tử nắm chặt bàn tay, tiếng xương cốt vang lên, nhìn Diệp Lăng cười dữ tợn, chẳng qua biểu cảm trong ánh mắt giống như là đang nhìn một người chết.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, thần anh cảnh, một bước lên trời, sơ kỳ và trung kỳ là một khoảng cách lớn.

Mà anh ta chẳng qua mới là nửa bước thần anh cảnh, Huyền Lăng Tử dựa vào phép thông thiên dứt khoát tạm thời đột phá đến trung kỳ, nếu không thì e rằng Diệp Lăng cũng phải bán mạng.

Cạch, đột nhiên Huyền Lăng Tử động đậy, kiếm trong tay điên cuồng đưa lên, kiếm quang rất nhanh, nhanh hơn gấp mười lần so với lúc trước, vượt qua cả tốc độ ánh sáng, tức tốc đã đến trước người Diệp Lăng.

Roẹt một tiếng, trong lòng Diệp Lăng run rẩy, nhìn thấy quần áo của mình bị cắt rách, ngẩng đầu lên, Huyền Lăng Tử đã đuổi giết tới bên người, vô cùng hung dữ.

“Với trình độ này mà muốn giết ta? Mơ tưởng!”

Diệp Lăng điên cuồng gào lên, Nguyên Thủy kiếm trong tay đột nhiên động đậy, Huyền Lăng Tử một kiếp đã bức giết đến bên cạnh mình, sau đó Diệp Lăng di chuyển.

Kiếm quang chói lòa, vào ra như rồng, trong con ngươi Diệp Lăng phát ra một thứ ánh sáng đáng sợ, một vàng một đen, vô cùng quỷ quái.

“Kiếm diệt tam sinh, nhất kiếm trảm tiền thế!”

Đoàng, Nguyên Thủy kiếm trong tay Diệp Lăng đột nhiên nhấc lên, sau đó lao đến chém Huyền Lăng tử trước mặt dữ đội, mang theo kiếm quang quái dị kỳ quái.

Ầm Huyền Lăng Tử đưa kiếm lên chặn lại, nhưng một khắc này, Huyền Lăng Tử cảm thấy thần hồn đã bị đánh trúng, đầu óc có chút mơ hồ.

“Cút đi cho ta! Bàng môn tà đạo!”

Cùng với tiếng gào thét của Huyền Lăng Tử, một kiếm được nhấc lên đánh tan một kiếm, nhưng một khắc này, thân thể Diệp Lăng đã lướt qua đỉnh đầu của hắn, ánh mắt ngưng lại.

“Kiếm trảm tam sinh, nhất kiếm diệt kim sinh*, chặt đứt con đường phản cổ, cắt đứt cánh cổng sinh cơ của ngươi, trảm trảm trảm!”

*kiếp này

Gào, Diệp Lăng gào lớn, Nguyên Thủy kiếm trong tay, đột nhiên bạo phát thứ ánh sáng đáng sợ, ánh sáng này lóe lên, giống như được mạ vàng, chói mắt vô cùng.

Woahhh, kiếm quang giống như mưa rào, Huyền Lăng Tử cắn răng, thân thể không hề lui lại mà bước lên, trường kiếm trong tay đuổi giết tới kiếm mang đáng sợ.

Chết tiệt, Huyền Lăng Tử bị kiếm quang bao phủ, không có ai nhìn rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ trong tíc tắc, kiếm quang đột nhiên vỡ tan, mà Huyền Lăng Tử đứng giữa không trung, ánh mắt uy nghiêm.

Chẳng qua thân thể của hắn ta đầy các loại vết kiếm đáng sợ bên ngoài, thấm đầy máu tươi, tí tách chảy xuống đất, một kiếm này đã làm tổn thương tới nguyên thể của hắn.

“Kiếm trảm tam sinh, nhất kiếm diệt vị lai*, chặt đứt con đường chuyển kiếp, cắt đứt linh hồn tương lai, giết giết giết!”

*tương lai

Diệp Lăng gào lớn, đồng tử trong mắt không hề có con ngươi, thay vào đó là một kiếm ảnh đáng sợ, kiếm quang lấp láy sặc sỡ, đan xen ngang dọc.

Huyền Lăng Tử lập tức giật mình gào lên: “Đã như vậy, ngươi cũng tiếp một kiếm của ta đi!”

Viu, kiếm trong tay Huyền Lăng Tử bay thẳng lên lơ lửng trên không trung, phun ra nuốt vào kiếm mang đáng sợ màu đỏ, giống như biển máu, mang theo sát khí cuồn cuộn.

“Huyết Ma kiếm, nhất kiếm diệt ma!”

Viu, kiếm di chuyển, xé rách không gian, điên cuồng đuổi giết Diệp Lăng, mà một khắc này, một kiếm trảm tam sinh của Diệp Lăng cũng di chuyển.

Hai kiếm quang điên cuồng lao vào nhau trên không trung, đi đến đâu không gian đều là mảnh tro tàn, vậy mà dù bị công kích thiêu đốt đáng sợ nhưng lại lập tức tái sinh.

Diệp Lăng nhìn kiếm trước mắt mang theo uy thế đáng sợ, trong lòng giật mình, cửu đại kim đan hoàn toàn gào thét, cũng vào lúc này Diệt Cực Kim Thân Đệ Ngũ Trọng mở ra triệt để.

Kim quang từ từ sinh ra trên người Diệp Lăng, như tôn anh ta lên thành một vị thần chiến tranh, vô cùng uy nghiêm, thần uy oai vệ.

Roạt, Huyết Ma kiếm đâm thẳng lên người Diệp Lăng, mũi kiếm bị lồng ngực của Diệp Lăng đỡ lấy bẻ gãy, nhưng thân kiếm vẫn điên cuồng đâm lao.

Lạch cạch lạch cạch, thân kiếm không có mũi kiếm vẫn điên cuồng đâm vào ngực Diệp Lăng, một khắc này, Diệp Lăng đột nhiên gào to lên.

Grao grao, âm thanh rồng kêu hổ gầm từ trong cơ thể Diệp Lăng phát ra, một tia kim quang mở ra, kim quang đáng sợ là lực của cửu đại kim đan trong cơ thể Diệp Lăng.

Lạch cạch lạch cạch, thân kiếm vẫn đâm vào ngực Diệp Lăng như cũ, khoảnh khắc bị kim quang tác động đến khiến cho vỡ nát.

Mà lúc thân kiếm vỡ nát bước chân Diệp Lăng không khỏi lùi lại ba bước, sắc mặt đột ngột trắng bệch.

Phía đối diện Huyền Linh tử bị một kiếm của Diệp Lăng trảm giơ tay điên cuồng gào thét, tu vi thần anh trung kỳ đáng sợ triển khai toàn bộ, hai tay như chữ thập, phát tán ra huyết quang đáng sợ.

Huyết quang rực rỡ, nhưng kiếm quang của Diệp Lăng lại vèo một cái xuyên qua huyết quang, xuyên quan lồng ngực của Huyền Lăng Tử.

Lạch cạch, huyết châu rơi tí tách xuống mặt đất, Huyền Lăng Tử chấn động, ánh mắt không khỏi nhìn về phía lồng ngực của mình.

Bình Luận (0)
Comment