Huyền Lăng Tử cúi đầu, trợn to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn lồng ngực của chính mình.
Ở vị trí lồng ngực, có một vết thương đáng sợ xuyên qua lồng ngực của ông ta, một đạo kiếm quang mạnh mẽ trong phút chốc đã tiến vào người ông ta, điên cuồng hủy diệt thân thể ông ta.
Sự sống đang chậm rãi biến mất, bước chân Huyền Lăng Tử bỗng nhiên khẽ động, yết hầu không khỏi nhúc nhích, ông ta cảm thấy cổ có chút hít thở không thông.
Cái chết sao mà lại xa lạ đến thế, đường đường là Huyền Lăng Tử cao cao tại thượng, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông ta sẽ chết, từ trước đến nay ông ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc này.
Mà bây giờ, một đóa hoa máu đang nở rộ ở trước ngực ông ta, nhuộm đỏ cả lồng ngực, một cỗ lạnh lẽo tràn ngập thân thể ông ta, khiến ông tuyệt vọng.
“Ngươi giết ta?”
Huyền Lăng Tử không thể tin tưởng nổi, ông ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Lăng ở phía đối diện hỏi, người ở đối diện kia không phải chỉ là một kẻ mới đến Độ Kiếp Kỳ sao, sao hắn lại có thể chỉ dùng một kiếm đã có thể giết chết ông ta?
“Ngươi nói xem? Nói cách khác, hiện tại ngươi vẫn cho rằng mình là kẻ vô địch, là vương giả cao cao tại thượng quản lí sinh tử, sát phạt tứ phương?”
“Tỉnh lại đi, mạng của ngươi đã kết thúc, ngươi cũng chỉ là một bọt sóng nhỏ, chịu không nổi sóng thần đâu.”
Diệp Lăng vung vẩy Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, cười lạnh một tiếng, là Huyền Lăng Tử thì đã thế nào, Huyền Thiên Cung thì đã làm sao, đã là người muốn giết hắn, thì Diệp Lăng sẽ không bao giờ mềm tay.
Huyền Lăng Tử đột nhiên cười ha hả, thanh âm hơi khác thường, yếu hầu giống như đã bay hơi, âm thanh khanh khách rất rợn người, khiến người nghe tê dại cả da đầu, thậm chí ngay cả làn da cũng đang run rẩy.
“Diệp Lăng! Cho dù ngươi giết chết ta thì ngươi cũng phải chết, khi cường giả của Huyền Thiên Cung ập đến đây, cho dù là Hồng Trần Tiên thì cũng chạy không thoát cái chết đâu!”
“Cho nên, ta ở trên đường Hoàng Tuyền đợi ngươi, ta không vội, các người đều chạy không thoát đâu!”
Dứt lời, thân thể Huyền Lăng Tử bỗng nhiên run lên, ngực ông ta bỗng nổ ra một trận mưa máu, lỗ mũi, con mắt và miệng đều trào ra máu đen.
Phốc phốc, Huyền Lăng Tử phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ầm một tiếng ngã xuống đất, hai mắt mang theo vẻ không cam lòng.
Ông ta chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ chết ở chỗ này, chín Tông Môn lớn liên thủ với nhau, ngoài ra còn có cường giả Thần Anh cảnh Phúc Cưu Ma ở đây, vậy mà bọn họ đều bị đánh bại ở bên ngoài nhà họ Trầm, ngay cả cửa cũng không thể đi vào.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong thân thể của Huyền Lăng Tử đột nhiên chậm rãi dâng lên một con người nhỏ, dáng vẻ giống hệt như Huyền Lăng Tử, đây chính là Thần Anh của Huyền Lăng Tử.
Hưu, Thần Anh xoay người bỏ chạy, Diệp Lăng cười nhạt, vươn một tay vươn ra chộp lấy, lực hút đáng sợ lập tức kéo Thần Anh của Huyền Lăng Tử vào trong tay hắn, dù nó giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng.
“Tiểu gia ta đã sớm đề phòng chiêu này của ngươi, còn muốn dương đông kích tây để cho Thần Anh chạy thoát? Đâu có dễ đến như vậy, chết thì chết, ngươi thế mà lại muốn nửa chết nửa sống?”
Răng rắc một tiếng, bàn tay Diệp Lăng bỗng nhiên nắm chặt lại, Thần Anh của Huyền Lăng Tử ầm ầm nổ tung, vô số lực lượng đáng sợ bị Diệp Lăng trực tiếp hút vào trong cơ thể, tiến nhập toàn thân.
Thần Anh chính là cội nguồn của Thần Anh cảnh, là sinh mệnh bổn nguyên ẩn chứa trụ cột thiên địa chi linh của Thần Anh cảnh, một Thần Anh hoàn chỉnh bị Diệp Lăng hấp thu, khiến trong mắt của Diệp Lăng lập tức trở nên thư thái, đầu óc thanh tỉnh, những cỗ lực lượng trong cơ thể không khỏi bạo động, đây là dấu hiệu muốn đột phá đến Thần Anh cảnh.
Nhưng lực lượng có xu hướng muốn đột phá lập tức biến mất, nội công của Diệp Lăng quá mạnh, chín viên Kim Đan muốn biến hóa thành Thần Anh cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Huyền Lăng Tử chết rồi, bị Diệp Lăng dùng Nhất Kiếm Diệt Tam Sinh giết chết, ngay cả Thần Anh đều không thể chạy thoát.
Mà Phúc Cưu Ma thì lại cả người loang lổ vết máu nằm ở một bên, gã thở hồng hộc, con ngươi giống hệt như trâu, Hắc Đao đang cầm trong tay cũng hơi rung nhẹ, rõ ràng gã đã đến cực hạn.
Ở dưới chân của gã, thì lại có vô số đoạn thi thể của Rồng đang nằm rải rác khiến người ta kinh sợ, bị Phúc Cưu Ma dùng đại giới trọng thương để phân thây.
Mặc dù Chúc Long đã chết, nhưng Phúc Cưu Ma cũng chỉ còn cách cái chết quá xa, một người một yêu chiến đấu đến cùng, hai bên dường như đều đã đánh mất hết lí trí, nếu không thể giết chết đối phương thì sẽ không ngừng tay.
“Tới đi! Giết ta đi! Bổn tọa triệu hoán ngươi xuất hiện, ngươi thế mà lại dám tập kích ta, dù ngươi chết một trăm lần cũng chưa hết tội!”
“Quả nhiên không thể tin tưởng súc sinh yêu tộc, không cùng một dân tộc chắc chắn sẽ có dị tâm!”
Phúc Cưu Ma điên cuồng hét lên, Hắc Đao trong tay cũng điên cuồng chém về phía Chúc Long đã bị chém thành mấy đoạn, gã dường như đang điên cuồng phát tiết sự phẫn nộ ở trong lòng.
Đột nhiên, một bóng đen to lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Phúc Cưu Ma, khiến người khác cảm thấy vô cùng đè nén.
Phúc Cưu Ma bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt không khỏi trở nên điên cuồng, bóng đen trên đỉnh đầu không phải là ai khác, đó chính là Hỗn Độn Thánh Thú Tiểu Bạch!
“Lão già kia! Ngươi dám nhục nhã Yêu Tộc ta! Hôm nay cho dù là Thiên Quân tới thì cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Tiểu Bạch điên cuồng hét lên, thân thể nó chấn động, một luồng khí tức đáng sợ điên cuồng phóng ra, đánh vào thân thể Phúc Cưu Ma khiến gã văng sang một bên.
Phịch phịch, thân thể Phúc Cưu Ma hung hăng đập vào một ngọn núi xanh, trong cơ thể vang lên tiếng răng rắc, vô số tiếng khớp xương gãy chói tai vang lên.
Oa, Phúc Cưu Ma phun ra một ngụm máu tươi, bên trong còn kèm theo một ít vụn lá gan bị đánh vỡ.
“Ha ha! Nói Yêu Tộc ngươi thì đã làm sao, một đám súc sinh đầy lông lá, mẹ nó các ngươi thì có tác dụng gì chứ!”
“Súc sinh! Súc sinh!”
Phúc Cưu Ma giống như đã phát điên, dù sao cũng phải chết, cho dù sợ hãi rụt rè thì vẫn phải chết, còn không bằng dứt khoát một chút, chửi cho sướng miệng.
Tiểu Bạch cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Một người chết mà thôi, có tư cách gì mà phán xét Yêu Tộc ta chứ!”
Rống, Tiểu Bạch đột nhiên há to miệng, trực tiếp nuốt Phúc Cưu Ma vào bụng.
Miệng nhai rột rột giống như ăn món sườn non, bên mép Tiểu Bạch chảy ra máu tươi đáng sợ, Tiểu Bạch cười ha ha, Thần Anh của Phúc Cưu Ma cũng bị nó ăn luôn.
Khí tức thật đáng sợ, trong trận chiến này, không biết Tiểu Bạch đã nuốt bao nhiêu người, đã ăn bao nhiêu hồn phách, cho nên thực lực và tu vi của nó cũng vào giây phút này đột phá.
Ùng ùng, Thần Anh trung kỳ, Tiểu Bạch hoàn toàn đột phá, từ Thần Anh sơ kỳ bước lên một bước, trở thành trung kỳ.
Phúc Cưu Ma chết rồi, Huyền Lăng Tử chết rồi, hai đại cường giả Thần Anh đều đã chết, thậm chí ngay cả Thần Anh cũng đều chạy không thoát.
Chỉ còn dư lại Cửu Đại Tông Môn, bên thì Tông Chủ chết, bên thì đã tàn lụi, huống hồ hai đại Ma Vương là Diệp Lăng và Tiểu Bạch cũng đã nhào vào trong chiến trường chém giết, kết cục của trận chiến này cũng không có gì là ngoài ý muốn cả.
Hoàng hôn buông xuống, mưa bụi đầy trời, một trận gió mát từ giữa không trung ùa tới, mang theo một mùi máu tanh gay mũi khiến cho tất cả mọi người đều run lên.
Xác người chất đầy trên mặt đất, mỗi người đều trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Lá cờ màu đen kia đã sớm bị xé thành từng mảnh nhỏ, chữ Huyền được thêu bằng màu vàng kim kia cũng đã bị máu tươi vấy lên, đã không còn thấy rõ được hình dạng ban đầu nữa.
Diệp Lăng đứng trên mặt đất, trong tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai nhìn về phương xa, ánh mắt như đao, đảo khắp một vùng trời!
Tiểu Bạch điên cuồng hét lên, thanh âm chấn động thiên địa, thần uy vô biên.
Ba Đại Tộc Trưởng, hai Đại tông sư, mấy nghìn tinh anh, đều đã tắm trong biển máu, trận chiến này dường như đã diệt đi nửa giang sơn của Võ Giới!