Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 524 - Chương 524: Sự Phẫn Nộ Của Thanh Tùng Tử.

Chương 524: Sự phẫn nộ của Thanh Tùng Tử.

Một trận chiến mất đi nửa giang sơn Võ giới, câu nói này không chút khoa trương nào.

Chín tông môn lớn cùng với môn chủ và tinh anh của Huyền Lăng Môn đều bị diệt hết, chín tông môn lớn này chính là tông môn hạng nhất trong Võ giới, cho nên nói một trận chiến này tinh anh chết vô số, đã giết sạch nội tình của chín tông môn lớn này.

Những tên còn lại ở lại bảo vệ tông môn thì cũng chỉ có vào người có thể vào mắt Diệp Lăng mà thôi, sợ rằng cường giả Kim Đan Kỳ đã ít lại càng ít.

Gió lạnh chầm chậm thổi tới,vào buổi tối chiến trường đã được dọn dẹp xong. Bên trong phòng nghị sự của Trầm gia, Diệp Lăng ngồi ở bên trái, Trầm Thiên Hào ngồi ở chủ vị, mà Diệp Tử Phong và Thần Ngũ cũng lần lượt ngồi xuống cạnh Diệp Lăng.

Hôm nay trong lòng mấy ông lão, địa vị của Diệp Lăng đã cao tới mức không chạm tới, duy nhất có thể áp chế Diệp Lăng chắc là thân phận của bọn họ đi.

"Các vị tiền bối chuẩn bị làm như thế nào?" Diệp Lăng nhẹ giọng hỏi.

Hắn hỏi chính là kết cục của chín tông môn lớn kia, hoặc có lẽ là ba gia tộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Trầm Thiên Hào và hai vị lão nhân kia nhìn nhau, trong mắt xuất hiện sự hung ác: "Diệt cỏ mà không trừ tận gốc, sợ rằng khi gió xuân thôi cỏ lại mọc lên."

"Hơn nữa, sau khi Huyền Thiên Cung biết việc này nhất định sẽ vô cùng giận dữ, cho nên trong thời gian ngắn nhất chúng ta phải tăng thực lực của mình, mới có thể có một chút khả năng ngăn cản được đại quân của Huyền Thiên Cung."

Trầm Thiên Hào chậm rãi nói. Diệp Lăng gật đầu, không chút ngoài ý muốn nào. Nếu hiện tại ba gia tộc lớn không thừa dịp này vùng dậy, chiếm đoạt chín tông môn lớn kia, thì chính là kẻ ngu.

Cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, có lẽ ba gia tộc sẽ thừa cơ hội này nhảy một bước lên trời, từ này về sau nói không chừng cũng có thể thống lĩnh Võ giới. Mà một khi lãng phí cơ hội lần này, không biết năm nào tháng nào mới có thể có nữa.

Quan trọng hơn chính là, bên trên còn có một tên tai to mặt lớn là Huyền Thiên Cung đây, Huyền Lăng Tử bị giết, tinh anh của Huyền Lăng Môn đều chết ở nơi đây, Phúc Cưu Ma cũng chết. Nếu tin tức này bị Huyền Thiên Cung biết được, như vậy gần như không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào

"Nếu như vậy, ta sẽ để Tiểu Bạch theo các ngài đến dọn dẹp chín tông môn lớn kia, các vị tiền bối, nếu đã đưa ra quyết định, như vậy thủ đoạn phải tàn nhẫn!"

"Hoặc không giết, hoặc là giết sạch sẽ, không để đường lui!"

Diệp Lăng làm động tác cắt cổ, không phải hắn tàn nhẫn, mà là người cần suy nghĩ đường lui cho mình, nhất định phải suy nghĩ cho mình trước, con người đều là giống loài rất ít kỷ.

Tiểu Bạch đang ngồi xổm bên cạnh Diệp Lăng vừa nghe như vậy lập tức vô cùng hưng phấn gật đầu. Sách sách, ngày mai lại có thể ăn no rồi.

"Đúng rồi các vị tiền bối, đợi đến khi diệt xong chín tông môn lớn kia, ta phải trở về rồi, có chuyện gì thì có thể truyền âm cho ta, ta sẽ nhanh chóng trở về."

Diệp Lăng lại nói, hắn không có khả năng luôn ở lại chỗ này, dù sao còn có vợ con đang nóng lòng chờ ở nhà. Trong thế tục, hắn còn có một gia đình lớn đang chờ hắn đây.

Ba tộc trưởng gật đầu, Trầm Thiên Hào nói không sao cả, là cháu rể của mình, lúc nào cần, cũng chỉ nói một câu mà thôi, nhưng hai vị tộc trưởng khác lại có chút lo lắng.

Bây giờ gần như Diệp Lăng chính là định hải thần châm của ba gia tộc họ, nếu không có sự tồn tại của hắn, thì sẽ mất đi một người đáng tin cậy. Nếu khi kẻ thù mạnh mẽ đến phạm, sao có thể chống đỡ đây?

Chẳng qua cuối cùng hai vị tộc trưởng cũng là người từng trải, biết người nhất định mà dựa vào mình, luôn luôn dựa vào ngoại lực thì cuối cùng cũng không phải là chuyện dài lâu.

"Được rồi, ta đi nghỉ ngơi một chút, còn cụ thể tỉ mỉ hơn nữa thì các vị tự bàn lại đi."

Diệp Lăng đứng lên, cười nói, sau đó phất tay, Tiểu Bạch đứng lên, theo Diệp Lăng ra ngoài.

Diệp Tử Phong và Thần Ngũ nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Lăng, trong mắt tràn đầy hâm mộ nói: "Lão Trầm, lão già như ông thực sự có phúc, thực sự là vô cùng có phúc đó."

"Đúng vậy, có đứa cháu rể như thế, ngoại trừ Huyền Thiên Cung, dù là 36 Động Thiên, ai dám chọc giận ông?"

Trầm Thiên Hào cười hì hì: "Hai lão già các ông đó, nói lời này có ích lợi gì, có năng lực thì cũng tìm một cháu gái gả cho Diệp Lăng đi, ta tuyệt đối không ghen đâu!"

"Ta nhổ vào, một lão già như ông thì ghen cái gì, nửa người cũng sắp xuống mồ rồi."

Lập tức ba ông già đều cười mắng nhau, tâm trạng rất nhẹ nhàng. Có Tiểu Bạch đi theo, chuyện ngày mai phải làm hết sức cẩn thẩn, không để chuyện gì xảy ra.

"Không biết rốt cuộc Huyền Thiên Cung có phải người qua đây không, nếu đến chắc mình phải gọi Tiểu Hắc qua!"

"Hi vọng bọn họ thức thời một chút, nếu không, chính là đang buộc mình đại khai sát giới!"

Huyền Thiên Cung là một tồn tại đáng sợ, nhưng Diệp Lăng lại không sợ hãi chút nào. Không nói chuyện này nữa, có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đây, chính là hai giúp đỡ cực lớn rồi.

Mà Diệp Lăng cũng rất uy vũ mạnh mẽ, dù cho là Thần Anh trung kỳ, cũng đừng hòng động được vào hắn, trừ phi là lão quái vật Thần Anh hậu kỳ.

Chẳng qua trên Trái Đất này, cũng có vài lão quái vật như thế, nhưng quan trọng hơn đó là những tồn tại này đều giấu mình bên trong động phủ tìm hiểu thiên đạo, ước mong trở thành thần tiên, tên nào lại có thời gian rãnh rỗi như thế được.

" Được rồi, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, mình cũng muốn nhìn thử, rốt cuộc Huyền Thiên Cung có nội tình gì hơn người!"

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, về tới nơi ở của mình, mà Thanh Vân Tử và Thanh Tùng Tử đã sớm chờ lâu.

Ngày xưa hai vị Tông sư trước mặt này luôn hăng hái uy phong, bây giờ lại nghẹn khuất, bị cường giả áp chế mang đến chiến trường trở thành con tin.

Đúng là quá mất mặt, tu luyện bao nhiêu năm, lúc nào hai người chịu loại sỉ nhục này, gần như hai người là phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.

"Hai vị tiền bối, tất cả đều là lỗi của Diệp Lăng ta, chẳng qua giết những tên hỗn tạp đó, ta không hối hận."

"Hành động của ta cũng đã mang phiền phức cho hai người, như vậy đi, ta sẽ giao lại con dấu thủ hộ cho hai người, như vậy sau này hai người cũng có thể ăn nói cho rõ rồi."

Diệp Lăng vừa nói xong lời này, Thanh Tùng Tử trực tiếp đứng lên, khuôn mặt ngưng trọng, mang theo sự phẫn nộ: "Diệp Lăng, ngươi nói cái gì vậy, trả lại? Ngươi cho rằng con dấu thủ hộ là cái gì, là trò đùa sao?"

"Ta cho ngươi biết, đây là trách nhiệm, không phải là quyền lợi gì đó, là trách nhiệm nặng nề, ngươi phải bảo vệ loại trách nhiệm này không thể dễ dàng bỏ xuống được!"

"Về sau ngươi còn đùa kiểu này với chúng ta nữa, thì đừng trách ông già này trở mặt với ngươi!"

"Cái gì mà Huyền Lăng Môn, Huyền Thiên Cung, đều là đống chó má, trước đây lúc quốc gia gặp nạn, bọn họ khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm chuyện gì cả, lúc đó không phải dựa vào đám người chúng ta vào sinh ra tử sao?"

"Kẻ thù Dị Năng Giả nước ngoài đánh tới, bọn họ ở đâu? Đều trốn trong Võ giới hoặc vào 36 Động Thiên!"

"Hiện nay còn can thiệp vào chuyện của chúng ta, bọn họ không có tư cách! Không có tư cách này!"

Diệp Lăng vừa nghe, vội vã an ủi Thanh Tùng Tử: "Tiền bối, ngài đừng tức giận, ta không nói nữa, ta sai rồi không được sao, ta là tên chết tiệt."

Thanh Vân Tử cũng vỗ vai bạn già thân thiết của mình: "Được rồi, đừng nhắc chuyện năm xưa nữa."

"Diệp Lăng, hai lão già chúng ta giao con dấu thủ hộ cho ngươi, chỉ cần chúng ta không nghĩ ngươi làm chuyện không có tính người là được."

"Vợ bị cướp, gia tộc bị hủy, coi như là hai lão già chúng ta cũng nhất định liều mạng với bọn họ!"

"CMN tính mạng là cái thứ gì, muốn lấy thì cứ tới đây mà lấy nhưng ai muốn lấy cũng phải trả giá thật lớn!"

Bình Luận (0)
Comment