Đối với những tên bại hoại tự nhận mình là quân tử thì hai người Thanh Vân Tử và Thanh Tùng Tử đều tràn đầy phẫn nộ.
Lúc gặp chuyện khó khăn không thấy ngươi, đến lúc mọi chuyện xong xuôi hết thì ngươi lại xuất hiện nhảy nhót.
Nói chuyện giống như thuận theo ý trời vậy, sao ngươi lại trâu bò như vậy, có năng lực thì xông ra ngoài chống lại kẻ địch đi, mỗi ngày đánh vợ đánh con làm gì?
CMN ngươi có tiền, lại có quyền, nhưng ta không quan tâm, thế giới rất lớn, thiếu mất một mình ngươi cũng không sao?
Diệp Lăng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của hai vị lão nhân cũng không nín được cười, sách sách, bạn nói thử xem, đều đã lớn tuổi như vậy rồi, sao động một chút lại tức giận?
"Yên tâm đi hai vị tiền bối, ta nhất định sẽ làm cho con dấu thủ hộ này có ý nghĩa, nhất định sẽ không phụ tấm lòng của hai vị tiền bối."
"Nếu ta không hăng hái làm việc hay lùi bước, thì ta sẽ trở thành một đống cặn bã!"
Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi nói, hai vị lão nhân vừa nghe như vậy thì không khỏi bị hù dọa. Ta sát, sao lại nói chuyện ác độc như vậy, hai người không khỏi vội vãi lau mồ hôi trên trán.
"Được rồi được rồi, chỉ là Diệp Lăng ngươi phải cẩn thận, chỉ sợ Huyền Thiên Cung sẽ có hành động."
"Dù sao ngươi giết Phúc Cưu Ma và Huyền Lăng Tử, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, còn trong thế tục thì ngươi yên tâm đi, bọn họ không ra tay trong thế tục đâu."
Diệp Lăng ngẩn người, đây là ý gì, một bên Thanh Vân Tử nhìn thấu nghi hoặc của Diệp Lăng, mỉm cười nói: "Bọn họ à, đều là thần cao cao tại thượng, sao lại có thể ra tay với người thường được."
Thần?
Trong lời này của Thanh Vân Tử tràn đầy châm chọc, ngay cả Thanh Tùng Tử đều không khỏi cười nhạt. Chẳng qua chỉ là một đám người mạnh mẽ hơn người bình thường mà thôi, cũng dám xưng là thần, thật CMN không sợ trời phạt.
"Ha hả, thì ra là thế, xem ra những lão già cao cao tại thượng kia, còn rất có tôn nghiêm đây."
Diệp Lăng cười khinh thường, hai vị tông sư gật đầu: "Đúng là bọn họ sẽ không ra tay với người của ngươi trong thế tục, nhưng không có nghĩa là sẽ không ra tay với ba gia tộc kia."
"Dựa theo đức hạnh của Huyền Thiên Cung nhất định bọn họ sẽ phái người đến đây, theo như quy định cũ của bọn họ, sẽ để cho ngươi tự sát, để không liên lụy đến gia tộc."
"Nếu ngươi không đồng ý, thì bọn họ sẽ ra tay, nếu như ngươi dám phản kháng, chống lại người được phái tới, thì đại quân của Huyền Thiên Cung kia sẽ đánh tới."
Thanh Vân Tử chậm rãi nói, Diệp Lăng gật đầu, thực ra chuyện này cũng không tệ lắm, tiên lễ hậu binh?
A phi, trực tiếp để người ta tự sát, ngươi tưởng mình là thẩm phán à, một lời định sống chết của người khác?
"Được rồi, nói chung Diệp Lăng ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, hai lão già chúng ta không giúp được gì, có thể tự bảo vệ mình đã không tệ rồi."
"Đúng vậy, chuyện sau này đều phải giao cho ngươi rồi, hai chúng ta cũng có thể an tâm tu luyện, bỏ xuống mọi chuyện trong lòng, về sau có duyên sẽ gặp lại."
Hai vị tông sư lắc đầu cười nói, thực lực của hai người đã không thấp, là cường giả Độ Kiếp Kỳ nhưng ở chỗ này, ở 36 Động Thiên, vẫn là tồn tại không được chú ý.
Chuyện này kích thích tinh thần kiêu ngạo của hai người khi con trẻ, hai người muốn trở nên mạnh mẽ!
Thanh Vân Tử và Thanh Tùng Tử rời đi, không ai biết bọn họ đi đâu, chỉ còn lại một mình Diệp Lăng ở lại trong phòng, nhìn bầu trời đầy sao kia mà ngẩn ngơ.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Võ Giới rung động, tinh anh và môn chủ của chín đại tông môn đều chết trong trận chiến ở bên ngoài Trầm gia, vô cùng thảm thiết
Một trận chiến này, cho tới bây giờ mùi máu tanh vẫn còn gay mũi, đều làm cho lòng người run sợ, có thể nói đây là trận chiến kinh hãi Võ giới, làm cho tất cả người Võ giới kinh sợ.
Huyền Lăng Môn, đây chính là tồn tại đứng đầu, bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người nào có thể lay động đến địa vị của nó, mà bây giờ, Huyền Lăng Môn lại tổn thương nặng nề.
Mặc dù nói địa vị của chín tông môn lớn còn lại có không bằng Huyền Lăng Môn, nhưng dù sao cũng là kiêu hùng một phương, cứ như vậy liền bị diệt ?
Không nói quá chuyện lên nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu, dựa vào đại quân mạnh mẽ của ba gia tộc lớn vào lúc trời vẫn còn chưa sáng rõ, đại quân vạn người đã giết ra ngoài.
Hiện nay, chín tông môn lớn đã bị diệt hơn phân nửa, trong đó cũng chỉ có Huyền Lăng Môn vẫn chết sống chống lại, những tông môn khác thì người chết người bị thương người chạy trốn, gần như là đã bị diệt môn.
Trong đó làm cho người ta kinh hãi chính là có một con yêu thú giống như sư tử, thân thể to lớn vài chục trượng, thần uy lẫm liệt, cái gì mà Kim Đan Độ Kiếp, một ngụm đã nuốt một đám, rắc rắc, giống như ăn cơm cháy vậy.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, mũi kiếm của ba gia tộc lớn chỉ xa vạn dặm, bao gồm cả Huyền Lăng Tông và chín tông môn lớn đều cúi đầu, trên bầu trời Võ giới, mùi máu tươi tràn đầy.
Giết chóc, giết chóc một cách trần trụi, làm người ta kinh ngạc run sợ. Ba gia tộc lớn đã lặng lẽ biến thành sự tồn tại làm cho lòng người run sợ.
Lại trôi qua một đêm nữa Diệp Lăng ngồi trong phòng, đang dùng một mảnh ngọc chứa linh khí trời đất vẽ ra năng lượng đáng sợ, sau đó nối liền lại với nhau, thành một trận pháp.
Ngày mai Diệp Lăng sẽ phải đi, tối thiểu cũng phải cho ba gia tộc lớn một vật bảo đảm, tránh cho chuyện xảy ra bất ngờ. Lỡ như Huyền Thiên Cung không biết xấu hổ đột nhiên ra tay, tối thiểu cũng có cái để phòng ngừa.
Mà đang lúc này, đột nhiên trong phòng Diệp Lăng có một bóng người lặng yên xuất hiên, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc áo choàng màu trắng, hai tay chắp sau lưng, mái tóc đen tùy ý thả phía sau, bên trong đôi mắt là vẻ lạnh nhạt.
Diệp Lăng nhanh chóng đứng dậy, tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai, đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt này.
Người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng của hắn, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, xem khí tức của người này, cũng là cường giả Thần Anh đáng sợ.
"Ngươi là ai ? Có chuyện gì?"
Khuôn mặt Diệp Lăng tràn đầy vẻ ngưng trọng, trong mắt đã có sát khí. Nếu nói là bạn của hắn, nói cái gì Diệp Lăng cũng sẽ không tin.
Người đàn ông cười, nhìn trận pháp Diệp Lăng đang chế tạo một chút, trong mắt có một chút kinh ngạc: "Ngươi còn là một đại sư trận pháp? Thật là một thiên tài."
"Ngươi hoảng cái gì, ta tới đây chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, thuận tiện cũng muốn nhìn một chút, người dám xúc phạm đến Huyền Thiên Cung quyền thế kia, rốt cuộc là người nào."
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, chỉ vào Diệp Lăng nói: "Ngươi cũng đừng đứng, nhanh ngồi xuống đi."
"Ồ đúng, vì lễ phép, ta giới thiệu trước, ta họ Thiên, tên Đế, Thiên Đế."
Diệp Lăng ngẩn người, Thiên Đế?
Người này thật là phách lối, cũng dám lấy cái tên này, thật đúng là quỷ không sợ chết.
Thiên Đế nhún vai: "Hết cách rồi, ta rất thích cái tên này, cha ta đã đổi nhiều cái tên cho ta, nhưng ta đều không hài lòng, tính tình có chút ngang ngược, thứ lỗi."
"Nói đi, ngươi tới đây làm cái gì."
Bỗng nhiên Diệp Lăng trực tiếp chỉa Nguyên Thủy Kiếm Thai vào Thiên Đế, mũi kiếm tỏa ra kiếm khí làm kinh sợ lòng người
Thiên Đế lắc đầu: "Ha hả, sao ngươi lại có chứng hay quên vậy? Không phải ta đã nói rồi sao, ta tới đây để nhìn thử là ai dám đấu với Huyền Thiên Cung kia."
"Bây giờ đã thấy rồi? Cũng nên rời đi rồi chứ."
Vẻ mặt Diệp Lăng không chút thay đổi, mũi kiếm vẫn chỉa vào Thiên Đế, cái gì mà Thiên Đế Đại Đế, hắn không biết, cũng không muốn nói nhiều.
Thiên Đế cũng nở nụ cười: "Ha hả, ngươi xem ngươi đó, tính tình thật là nóng nảy, ta đây chính là muốn nói chuyện với ngươi."
"Thuận tiện cũng tới nhìn thử thực lực của ngươi, rốt cuộc là như thế nào!"