Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 526 - Chương 526: Bạn Cũ.

Chương 526: Bạn cũ.

Vừa mới dứt lời, vốn Thiên Đế đang ngồi trên ghế thì đột nhiên biến mất, trong lòng Diệp Lăng giật mình.

Bá, đột nhiên trước mắt Diệp Lăng xuất hiện một ngón tay, trên ngón tay có một ngọn lửa đáng sợ, lượn lờ mà sinh, cuồn cuộn dâng trào.

"Cút ngay cho ta!"

Bỗng nhiên Diệp Lăng cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai chém xuống, kiếm quang đáng sợ như sấm, lướt tới chỗ Thiên Đế.

Lúc đầu Thiên Đế đang đánh tới Diệp Lăng thì lập tức biến sắc, cảm thấy đạo kiếm quang này thực đáng sợ, thân thể vặn một cái, vội vã tránh đi.

Hưu, kiếm quang lướt qua đầu Thiên Đế rồi chợt lóe lên, trong lòng Thiên Đế cả kinh, tên này ra tay cũng thật độc ác.

"Nhóc con, ngươi bị điên à! Ta chỉ đang luận bàn với ngươi mà thôi, sao ngươi lại dùng chiêu chí mạng như vậy hả!"

Thiên Đế cũng nóng nảy, ngón tay chỉ ra một điểm, một con rồng lửa tản ra sức nóng đáng sợ, điên cuồng phóng tới chỗ Diệp Lăng. Rồng lửa giương nanh múa vuốt, tức giận đong đưa thân mình.

Diệp Lăng nheo mắt, Nguyên Thủy Kiếm Thai điên cuồng chém ra, rầm lạp, kiếm quang cắt ngang con rỗng lửa đang bay trên không trung kia.

Đột nhiên, Diệp Lăng ngẩn người, sao ngọn lửa này lại quen thuộc như vậy, rất giống với ngọn lửa bổn mệnh của bạn cũ ở Tiên giới, không đúng, đây rốt cuộc là của người nào, Diệp Lăng vội vã vỗ đầu của mình cẩn thận nhớ lại.

Thiên Đế ngẩn người, tên này bị sao vậy, điên rồi?

Đánh thì cứ đánh, sao lại vỗ đầu của mình làm gì, chẳng lẽ là coi thường chính mình: "Tên này, cũng quá cuồng vọng đi!"

"Đại Nhật Diệu Thiên, đất rung núi chuyển!"

Hưu, Thiên Đế phóng lên giữa bầu trời, hai cánh tay mở rộng ra, bên trong hai tròng mắt vậy mà có hai ngọn lửa vàng đang bốc cháy.

Hai cánh tay đang đưa ra bỗng nhiên nắm chặt lại, ầm ầm, bên ngoài nắm tay có một ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt. Bên ngoài thân thể của Thiên Đế, vào giờ phút này từng ngọn lửa đều bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đáng sợ sinh ra nhiệt độ kinh khủng. Dù cho là cường giả Độ Kiếp Kỳ chạm vào cũng phải chết.

Tiếng động lớn như vậy, tất nhiên quấy rầy đến mọi người trong Trầm gia. Trầm Thiên Hạo nhìn người đàn ông đáng sợ ở trên bầu trời kia, nhất thời trong lòng liền hoảng hốt.

Mà ở cách đó không xa Tiểu Bạch đang nằm thấy vậy, thì trực tiếp đứng dậy, vọt tới chỗ Thiên Đế, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.

"Bọn chuột nhắt ở chỗ nào! Dám không đặt bản vương vào trong mắt, ta xé xác ngươi!"

Tiểu Bạch phẫn nộ, bỗng nhiên thân thể biến lớn, móng vuốt ầm ầm vỗ xuống, lực lượng đáng sợ cuồn cuộn mà đến, điên cuồng phóng tới chỗ Thiên Đế.

Ùng ùng, sau khi Thiên Đế nhìn thấy Tiểu Bạch thì trong lòng kinh hãi, bỗng nhiên vung hai tay lên, ở phía trước Thiên Đế có một quả cầu đáng sợ đang chậm rãi sinh ra.

Quả cầu tràn đầy ánh sáng màu vàng, phía trên là từng ngọn lửa cháy bắn ra, vô cùng đáng sợ, đang hơi chuyển động.

Ba, Tiểu Bạch trực tiếp vỗ vào quả cầu lửa kia, âm thanh thiêu đốt xuy xuy vang lên, lập tức Tiểu Bạch kinh hãi, vội vã rút lui, nhìn bộ lông bị đốt đi của mình, nhất thời giận dữ.

CMN chuyện này tương đương với việc đánh vào mặt nó, bộ lông này nó dùng để kiếm cơm, đây tuyệt đối là đang gây hấn với quyền uy của Hỗn Độn Thánh Thú nó!

"Ngươi là tên khốn kiếp! Bản vương liều mạng với ngươi!"

Tiểu Bạch phẫn nộ rống to, thân thể bỗng nhiên chấn động, biến lớn hơn nữa, thân thể cao chừng gần trăm trượng, vô cùng đáng sợ.

"Dấu Ấn Hỗn Độn, giết!"

Ong ong, trên đầu Tiểu Bạch lặng yên xuất hiện một dấu ấn màu vàng sáng chói, lơ lửng ở giữa bầu trời, bên trong lượn lờ văn lộ quỷ dị, không ai biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.

Dấu ấn tản ra hào quang rực rỡ, mang theo khí tức hủy diệt, kinh trời đất khiếp quỷ thần, ngay cả Thiên Đế cũng hoảng hốt, trong lòng sinh ra sự hoảng sợ.

"CM nhà các ngươi, ta chỉ muốn nói chuyện luận bàn với Diệp Lăng mà thôi, ngươi liều mạng với lão tử làm gì?"

Cảm nhận được sự khủng bố trong dấu ấn kia, Thiên Đế cũng không khỏi điên cuồng rống to, có cần thiết phải xúc động như vậy không?

Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng nhìn lên trời, dấu ấn càng lúc càng lớn, hơn nữa ngày càng sáng hơn, hào quang cũng đã vượt qua ngọn lửa của Thiên Đế.

"Mẹ của ta ơi! Ta lui lại rồi này, CMN đám người các ngươi điên rồi, thảo nào Huyền Thiên Cung cũng chết trong tay các ngươi!"

Thiên Đế vội vã rống to hơn, mắt thấy dấu ấn kia sắp phóng tới chỗ mình, y liền vội vàng xoay người muốn bỏ chạy. Lực lượng đáng sợ trong đó, y cũng không dám chống lại.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Diệp Lăng phất tay ngăn Tiểu Bạch lại: "Nhanh thu hồi lại đi Tiểu Bạch, đây là bạn cũ của ta!"

Tiểu Bạch ngẩn người, bạn cũ?

Một bên Thiên Đế đang chuẩn bị chạy trốn cũng ngẩn ra, có ý gì, sao mình lại không biết mình có một bạn cũ như thế?

Mẹ nó bạn cũ mà ngươi còn đánh, một lời không hợp liền ra tay, có phải có chút không lịch sự không!

Diệp Lăng phất tay, đầu tiên để đám người Trầm gia rời đi, sau đó đến bên cạnh Tiểu Bạch vỗ người nó: "Được rồi, trước thu hồi bản thể của ngươi đi, đừng có dọa tên này."

Thiên Đế vừa nghe, nhất thời nóng nảy: "Ngươi có ý gì, dọa sợ ta? Chỉ là một súc sinh mà thôi, còn có thể dọa ta sao?"

Lời này vừa nói ra, lập tức đến lượt Tiểu Bạch nóng nảy, dáng vẻ nó dữ tợn, giống như muốn xông vào làm thịt cái tên đang nói nhảm này.

Diệp Lăng liếc mắt nhìn y: "Ngươi nói ít hai câu đi, nếu đánh thật, nhất định ngươi cũng không thể thắng được. Hơn nữa người ta con có một tiểu đệ như hồ rình mồi, một ngày nào đó sẽ tới tìm ngươi báo thù."

"Thôi đi, tiểu đệ gì chứ, chẳng lẽ cùng tộc với tên này?" Thiên Đế vô cùng khinh thường, đã nhiều năm như vậy, y cũng chỉ có gặp một con Yêu Thú có thể uy hiếp y mà thôi.

Diệp Lăng lắc đầu: "Há, không phải, mà là một con Chân Long miễn dịch tất cả mọi loại thần thông, đúng rồi, vừa khéo khắc chế ngươi."

Xoạch, Thiên Đế kém chút nữa ngã nhào xuống đất, mở to hai mắt nhìn Diệp Lăng, CMN ngươi đang nói đùa sao, một con Chân Long?

"Được rồi được rồi, về phòng trước rồi nói."

Diệp Lăng vẫy tay với Tiểu Bạch vào trong phòng, nhìn gian phòng đã biến thành tro tàn một chút, Diệp Lăng không khỏi lắc đầu.

"Nếu không phải kiếp trước ngươi có quan hệ không tệ với ta thì ta đã làm thịt ngươi rồi, tên hỗn đản, gần như đã hủy mất phòng của ta rồi!"

Thiên Đế ngẩn người, mặt già đỏ lên, lập tức nói sang chuyện khác: "Ta nói này, ngươi nói ngươi và ta là bạn cũ? Chúng ta có quen biết?"

Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn Thiên Đế, không khỏi cười cười. Lúc Thiên Đế thi triển ra chiêu quả cầu lửa kia thì hắn mới nhận ra y.

Thiên Đế chắc là một người chuyển thế, cũng giống như Mạc Tinh, Diệp Lăng, là Độ Kiếp Tiên Nhân.

Mà Thiên Đế kiếp trước, đúng là có quan hệ không tồi với hắn, hai người cũng coi như là hồ bằng cẩu hữu với nhau, nếu không Diệp Lăng sao có thể quen biết được.

Một cái tên nổi tiếng ở Tiên Giới, chấn nhiếp vô số năm ở Tiên Giới cuối cùng vẫn lạc trong lúc vượt kiếp, lại trọng tu thành đế, oai phong một cõi, quét ngang Tiên Giới.

Thượng cổ Thiên Đế, Đông Hoàng Thái Nhất!

Diệp Lăng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Đế, trách không được y nói mình không phải là Thiên Đế, thì ra y chính là Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế.

Mà quả cầu lửa kia, cũng chính là thần thông bổn mạng của Đông Hoàng Thái Nhất, Thái Dương Tử Cực Chân Hỏa, đã từng đốt cháy không biết bao nhiêu đầu sỏ ở Tiên Giới, uy danh vô cùng hiển hách.

Diệp Lăng nhìn Thiên Đế một chút, lắc đầu: "Ta không biết hiện tại nói ra là tốt hay xấu đối với ngươi."

Thiên Đế ngẩn người, có chút mê man, không hiểu đây là ý gì.

Bình Luận (0)
Comment