Mấy lão già đen đủi, thật đúng là khổ không thể nói, họ nhất định không ngờ được trong thế tục CMN lại có một con rồng?!
Có phải là chuyện đùa không vậy, đây chính là Chân Long đó, đặt ở 36 Động Thiên cũng được xem là Thần Thú truyền kỳ.
Một thế tục nho nhỏ, vậy mà lại có một con rồng?
Thành phố này nước thật sâu, ta muốn trở về nông thôn!
Trên mặt mấy tên này đều lộ ra vẻ cay đắng, nhìn thân thể khổng lồ đang đung đưa và ánh mắt sáng ngời kia của Tiểu Hắc, không khỏi nuốt nước miếng một cái, một người trong đó không tự chủ lui về phía sau.
"Chuyện đó, ta nói chúng ta đi nhầm chỗ rồi, ngươi tin không?"
Tiểu Hắc nghe nói như thế, cười lạnh một tiếng: "Ah, đi nhầm chỗ? Vậy ngươi chết cũng chết vô ích rồi, bây giờ là lúc quan trọng, vị cấp trên kia của ta đã nói, ai đến đây đều phải chết!”
Vị cấp trên kia, trong đầu bốn tên vang lên tiếng tách, nhất thời trợn to con mắt, không phải là Diệp Lăng chứ, trời ơi!
"Đã như vậy! Các anh em chúng ta liều mạng đi, ta cũng không tin, chỉ là một con rồng mà thôi, ngày hôm nay chúng ta tham gia hoạt động giết rồng!"
Một gã lão tổ Kim Đan cắn răng nghiến lợi nói, chỉ là rất đáng tiếc, khí thế rất mỏng, người thường vừa nhìn thì biết, trăm phần trăm là giả vờ.
Nhưng vào lúc này, Trầm Nguyệt Tâm và Ngạo Hồng Trần cũng đi đến, hai người nhìn thấy mấy lão tổ Kim Đan Kỳ tràn đầy vết máu kia thì nhíu mày, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Làm sao vậy? Đây là thế nào? Động đất sao?"
"Trời ơi, Tiểu Hắc, ngươi làm gì đó, sao lại biến về bản thể!"
Ở trong nhà mấy phụ nữ đang dưỡng thai cũng chạy ra, nhìn thấy Tiểu Hắc ở giữa bầu trời thì không nhịn che miệng nói, Tiểu Hắc điên rồi, lỡ như có người nhìn thấy thì sẽ lớn chuyện.
"Có cơ hội! Giết!"
Bốn lão tổ Kim Đan nhất thời quát to, trong mắt tỏa ra ánh sáng, mấy người phụ nữ ở đối diện này chính là hy vọng của bọn hắn. Nếu có thể ở dưới tay Tiểu Hắc bắt được mấy người phụ nữ này, như vậy không chỉ không chết, còn có thể uy hiếp được Diệp Lăng!
Con ngươi Tiểu Hắc âm trầm, thân thể hung hăng chuyển động, đuôi rồng to lớn hung hăng đánh tới đám người lão tổ kia. Muốn đầu cơ trục lợi dưới mắt của nó, vọng tưởng!
Hô rầm, cái đuôi vung lên giống như biển gầm, ngay cả không gian cũng không ngừng run rẩy, bốn lão tổ Kim Đan kia nhất thời thay đổi sắc mặt.
Rầm rầm, hai bóng người trực tiếp vọt tới một bên, tránh khỏi công kích này, còn hai người con lại thì bị đuôi rồng to lớn hung hăng đánh vào thân thể.
Phốc phốc, lồng ngực của hai người bị đánh nổ tung, xuất hiện một đám sương máu, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất, hơi thở trở nên yếu ớt.
Đường đường là lão tổ Kim Đan ngay cả một cái đuôi của Tiểu Hắc cũng không đỡ nổi, chớ đừng nói đến chuyện chém giết, đúng là đang nói chuyện cười.
Chẳng qua hai lão tổ Kim Đan may mắn tránh thoát thấy vậy thì cắn răng dùng toàn bộ sức lực vọt tới chỗ đám phụ nữ kia, tay Ngạo Hồng Trần còn nhanh hơn mắt, thân thể lóe lên, trường kiếm trong tay đã đâm ra ngoài, đánh tới một người.
Nhưng còn một tên khác thì tiếp tục lướt tới đám phụ nữ kia, trong mắt tràn đầy sự độc ác, khuôn mặt dữ tợn. Sống hay chết đều dựa vào lần hành động này, bất luận như thế nào cũng phải bắt được một người nếu không sẽ phải chết.
Tiểu Hắc thấy vậy, không khỏi điên cuồng rống giận, tiếng rống xông thẳng lên trời cao, ngay cả bầu trời đều chấn động mạnh mẽ, bị một tiếng rồng ngâm này làm cho run rẩy.
Ầm!
Long uy đáng sợ lập tức dâng trào cuồn cuộn, trong nháy mắt đã hàng lâm lên thân của tên lão tổ kia, cỗ long uy này làm cho thân thể tên lão tổ kia chấn động, vậy mà lại ngừng lại.
"Không! Ai cũng không ngăn được ta!"
Lão tổ Kim Đan điên cuồng rống to, cái chết đang ở trước mắt, nhưng đường sống cũng đang vẫy gọi bên cạnh, giờ phút này, trong cơ thể gã bộc phát ra tiềm lực đáng sợ.
Ba, lực lượng đáng sợ trực tiếp làm vỡ nát long uy của Tiểu Hắc, tên lão tổ kia thấy đường sống đang gần trước mắt, trong mắt lại dâng trào sát khí.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh trường kiếm to lớn xuất hiện trước mắt gã, mũi kiếm tỏa ra khí tức lãnh lẽo, hơi chớp động trong tầm mắt.
"Ngươi muốn chết!"
Bá, giọng nói vừa dứt, kiếm quang lóe lên, giống như một đạo ánh sáng phá vỡ hư không, thân thể lão tổ Kim Đan kia ngừng lại đầu trực tiếp bay đi, máu tươi đầy đất.
Giữa bầu trời, một người thanh niên cầm trong tay một thanh kiếm thai màu trắng, đứng bên cạnh là một con Yêu thú giống như sư tử, phía sau một người một yêu tràn đầy sát khí.
"Diệp Lăng! Anh đã trở về rồi!"
Trong lòng mọi người sự sợ hãi lúc đầu đã được thay thế bằng sự mừng rỡ, Diệp Lăng trở về rồi, vào lúc nguy hiểm nhất hắn đã trở về.
Trái tim đang dâng cao của Trầm Nguyệt Tâm, lập tức được hạ xuống, rốt cuộc không cần lo lắng đề phòng nữa, hắn trở về rồi, người đàn ông bị kẻ địch vây bốn phía đã trở về!
Mà lúc này, ở trên bầu trời sau khi tên lão tổ Kim Đan đang chiến đấu kịch liệt với Ngạo Hồng Trần nhìn thấy Diệp Lăng trở về thì nhất thời tuyệt vọng, dùng hết toàn lực ra một kiếm ngăn cản Ngạo Hồng Trần, sau đó xoay người bỏ chạy.
Hưu, thân ảnh giống như cầu vòng, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, vỗ Tiểu Bạch bên cạnh, Tiểu Bạch cười dữ tợn, thân thể trắng như tuyết điên cuồng bay đi, biến mất tại chỗ.
Mấy giây sau, Tiểu Bạch trở về với cái miệng đầy máu tươi, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, trong hốc mắt sát khí cuồn cuộn, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
"Đến chỗ ta rồi còn muốn chạy trốn, có phải không để ta vào trong mắt hay không?"
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, nhìn hai lão tổ Kim Đan đang hấp hối nằm trên mặt đất, bỗng nhiên giơ Nguyên Thủy Kim Thai lên, kiếm quang như sấm, chém tới chỗ hai lão tổ Kim Đan.
Phách phách, hai tiếng nặng nề vang lên, thân thể trên mặt đất của hai lão Kim Đan chấn động, sau đó nghiêng đầu qua một bên tắt thở.
"Đừng lãng phí Kim Đan, nuốt đi."
Diệp Lăng vỗ thân thể Tiểu Bạch, sau đó cũng nuốt xuống một viên, rồi trở về phòng với các cô. Biện pháp xử lý mọi chuyện của hai vị Tiểu Bạch và Tiểu Hắc có chút bạo lực, không nên cho các cô thấy thì hơn.
Diệp Lăng trở về rồi, các cô đều rất vui mừng, Vương Thục Phân cũng vỗ vai Diệp Lăng, giáo dục Diệp Lăng, nói cái gì mà sau này cũng không nên đi ra ngoài nữa.
Còn mấy tháng nữa mấy người phụ nữ trong nhà sẽ sinh, nếu lại đi ra ngoài nữa sẽ không có trách nhiệm với bọn nhỏ, hoặc sẽ trở thành một người chồng người cha không tốt.
Diệp Lăng gật đầu, lúc này đây hắn cũng định ở trong nhà chờ bọn nhỏ sinh ra, không định đi đâu nữa.
Vào buổi tối, bên trong trang viên, đèn đuốc sáng trưng, đám người Diệp Lăng, Diệp Vô Đạo, Thần Phong, Mạc Tinh, Ngạo Hồng Trần, Lý Thiên Hạo ngồi cùng một chỗ, nói chuyện phiếm.
Đồ ăn là đồ ăn của Danh Vị Cư, Hùng Tam tự thân xuống bếp, rượu là Ngọa Long Túy, là cực phẩm mà Diệp Lăng cất giấu.
Mà ở một bên, Lý Tình, Lý Khả và Băng Băng, thì nói chuyện phiếm với đám người Trầm Nguyệt Tâm. Phụ nữ mà, tốt nhất vẫn nên ngồi cùng một chỗ với nhau.
"Hì hì, Diệp Lăng, tôi nói cho cậu biết, cha của tôi đã đồng ý chuyện hôn sự giữa tôi và Tiểu Khả rồi, qua khoảng thời gian này, ta cũng sẽ kết hôn!"
Mạc Tinh vô cùng đắc ý nói, cha của cậu ta vẫn rất vừa lòng đối với Lý Khả do cậu ta chọn trúng. Mặc dù điều kiện gia đình không tốt nhưng lấy địa vị hiện tại của Mạc gia, vốn không cần đám cưới môn đăng hộ đối.
"Nói cái rắm gì đó, làm như tôi đây cũng không kết hôn vậy, hì hì."
Diệp Vô Đạo cũng vuốt tóc, cười hì hì. Mấy ngày này, hôn sự giữa y và Lý Tình cũng đã quyết định xong rồi, gần như y và Mạc Tinh xem như kết hôn vội.