Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 529 - Chương 529: Nội Tình.

Chương 529: Nội tình.

Diệp Lăng nhìn hai người mà không khỏi lắc đầu cười. Mấy cái tên này, nguyên một đám đều đã có người phụ nữ của mình, cũng bắt đầu phải gánh trách nhiệm rồi.

Năm tháng trôi qua, một đi không trở lại. Những con người ngang ngược rung chuyển đất trời Đế Đô xưa kia giờ đã mai danh ẩn tích, yên lặng sinh hoạt như một người bình thường.

Năm tháng như một con dao giết heo, cũng là món đồ tốt nhất đã rèn luyện lòng người, điểm này không thể nghi ngờ.

“Được rồi, mọi việc đều tốt đẹp. Ta cũng sẽ không đi đâu nữa, ở nhà chờ các đứa bé sinh ra. Bây giờ, chúng ta cùng mở tiệc thôi!”

Diệp Lăng cũng cười ha ha, nâng một chén rượu lên uống cạn sạch. Tất cả mọi người đều thở dài.

Bọn họ uống rượu đến tận khuya, Diệp Lăng đã hơi hơi mơ màng. Từ trước đến giờ, khi uống rượu cùng các huynh đệ, hắn không bao giờ dùng linh lực để hóa giải cồn.

Bởi nếu uống rượu cùng bọn họ mà còn hóa giải thì thật là không phải.

Ban đêm hôm ấy, Diệp Lăng như buông bỏ tất cả, mang theo men rượu vọt thẳng vào phòng của Trầm Nguyệt Tâm, Vương Ngưng Mị và Mộ Ngưng Hàm, cởi sạch sành sanh, rồi chui thẳng vào trong chăn.

Các nữ nhân đang trong mộng đẹp, đột nhiên cảm giác có một thân thể trơn mượt chui vào, không khỏi kêu lớn lên.

Thế nhưng chỉ vài phút sau, một màn Nhất Long Tam Phượng diễn ra, tình cảm vô cùng mãnh liệt.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng lim dim mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh là ba nữ nhân trần trụi, không khỏi nuốt nước bọt.

Dáng người hoàn mỹ, sáng bóng như sữa bò khiến lòng hắn không khỏi kinh ngạc.

Nhị đệ đang ngủ say đột nhiên ngóc đầu lên, tiến vào trạng thái chiến đấu. Diệp Lăng cười ha ha, có lẽ sáng sớm vận động một chút cũng rất tốt.

Sau một khắc, các nữ nhân lại hét lên một lần nữa. Âm thanh lớn đến mức các nữ nhân ở lầu dưới cũng nghe được.

“Diệp Lăng đúng là một con ngựa đực. Ai mà biết, ngày thường làm đủ thứ việc, sao vẫn có thể mạnh mẽ như vậy chứ?”

“Đúng vậy. Có điều, em cũng hơi lo lắng, không biết chồng yêu của chúng ta có bị yếu hay không? Nhưng không sao, em sẽ đến chỗ ông nội lấy Hổ Tiên rồi ngâm rượu cho anh ấy uống.”’

“Vũ Tình, có phải mấy ngày này nha đầu nhà em luôn nghĩ đến chuyện đó? Nếu không sao lại tích cực như vậy?”

“Chị Xảo Nhi! Chị nói gì vậy? Mẹ còn ở đây, chị đừng nói mò.”

Vừa mới sáng sớm, mọi người đã bắt đầu náo động, đến mức khi Diệp Lăng mơ màng xuống lầu, các nữ nhân vẫn còn tức giận, hằm hằm nhìn hắn.

Lúc xế chiều, Diệp Lăng dùng xe Lamborghini của Trầm Nguyệt Tâm đi tới công ty chi nhánh của tập đoàn Hoa Mỹ. Hôm nay, Trầm Nguyệt Tâm giao cho hắn một nhiệm vụ, chính là giúp cô thị sát công ty chi nhánh đầu tiên.

Đến bãi đỗ xe, Diệp Lăng không khỏi xoa đầu: “Bảo mình đi đánh nhau còn được, chứ cái việc thị sát này… Chậc chậc, tại sao mình lại thấy không dễ chịu chút nào nhỉ, mấu chốt là anh đây không biết làm.”

Nói xong, Diệp Lăng rời khỏi bãi đỗ xe, tiến vào công ty, vừa đúng lúc các nhân viên trong công ty đang ăn cơm.

Đối với công ty chi nhánh của tập đoàn Hoa Mỹ, việc tăng ca là hết sức bình thường. Thế nhưng, không một ai buông lời oán giận. Thật ra, bọn họ đều thích tăng ca, bởi vì tiền làm thêm rất đầy đủ.

Diệp Lăng không gọi các lãnh đạo mà tự mình đi vòng quanh phòng ăn trước, nhìn đồ ăn của các nhân viên rồi nghe bọn họ thảo luận.

Thật ra, bình thường ở cạnh nhân viên, nghe bọn họ nói ra những lời xuất phát từ nội tâm mới có thể hiểu rõ hơn về khuyết điểm của tập đoàn. Bởi vì lợi ích của bọn họ mới là chân thật nhất.

Diệp Lăng còn chưa đi xong thì đúng lúc, có một thanh niên hưng phấn đi đến bên cạnh hắn: “Diệp Lăng! Sao cậu lại ở đây? Cậu cũng làm việc cho tập đoàn Hoa Mỹ sao?”

Bên cạnh người con trai đang nói còn có một cô gái, ngoại hình không tệ, cũng cười rất vui vẻ.

Diệp Lăng ngẩn người. Đôi nam nữ này chính là bạn học thời đại học của hắn, tên là Trần Lỗi và Lý Bối Bối. Lúc ở trường, hai người này vốn là một cặp người yêu nổi tiếng, không ngờ đến khi ra trường, lại cũng nhau làm việc cho Hoa Mỹ.

“Trần Lỗi, sao cậu lại ở đây? Còn nữa, cậu đi cùng Bối Bối như vậy, hai người các cậu không phải đã kết hôn rồi chứ?”

Diệp Lăng khẽ cười nói. Mặc dù hắn là Cửu Kiếp Tiên Đế chuyển thế, nhưng hắn vẫn còn ký ức nguyên bản của Diệp Lăng, cho nên rất có hảo cảm với hai người này.

Dù sao bọn họ cũng là bạn học cùng nhau suốt bốn năm. Hơn nữa, bọn họ đối xử với hắn không tệ, quan hệ còn rất tốt.

“Cậu quên rồi sao? Không phải tôi đã nói trong nhóm lớp rồi à? Tôi và Bối Bối đều làm việc cho tập đoàn Hoa Mỹ. Ha ha, thấy ghê không?”

Trần Lỗi cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng, nháy mắt ra hiệu với hắn: “Bây giờ cậu đang làm gì?”

“Tôi á? Vẫn lăn lộn thôi, còn có thể làm gì khác. Nào giống các cậu, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, đã kết hôn chưa?”

Diệp Lăng cũng mỉm cười đáp lại, Trần Lỗi lắc đầu: “Nếu kết hôn thì sao có thể không báo cho cậu biết một tiếng. Lại nói, chúng tôi còn chưa kiếm được chỗ ở.”

“Chỗ ở? Tôi nghe nói những nhân viên ưu tú của tập đoàn Hoa Mỹ bình thường đều sẽ được phân phòng mà? Sao vậy? Bạn học cũ, hai người các cậu không phải nhân viên ưu tú sao?”

Diệp Lăng cười ha ha. Quy định của tập đoàn Hoa Mỹ, hắn rõ ràng hơn bao giờ hết, sao có thể không biết được?

Lý Bối Bối ở bên cạnh lắc đầu: “Phòng? Ha ha, thứ đó chỉ dành cho một vài người chuyên quyền hối lộ mà thôi. Làm sao có thể phát lung tung cho người khác được?”

“Còn về việc nhân viên ưu tú, chúng tôi đã được đánh giá từ hai năm nay. Có điều, bọn tôi đúng là một đôi uyên ương số khổ, không có tiền để tặng lễ. Cho nên, việc có phòng ở thì cũng khó nói lắm.”

Lý Bối Bối lắc đầu than khổ, Trần Lỗi vội vàng che miệng cô: “Em đừng có rao tin lung tung. Lỡ đâu bị cô ta nghe được thì coi như xong?”

“Xong thì xong. Em đã sớm chịu đủ mọi uất ức rồi, dựa vào cái gì mà những nhân viên ưu tú đều được phân phòng mà chúng ta thì không!”

Lý Bối Bối đẩy Trần Lỗi ra, oán giận nói. Diệp Lăng nghe được lời của hai người, không khỏi nhíu mày.

Vấn đề này vẫn còn ẩn tình, hắn nghĩ ngợi một lúc, cười hỏi: “Hai người nói vậy là sao? Trong chuyện này còn có nội tình?”

“Tôi nói cho cậu biết, trong chuyện này có ẩn khuất. Quản lý của chúng ta cũng chính là anh lớn của chi nhánh này, kế toán chính là em dâu hắn. Bởi vì chuyện chia phòng mà ngày nào hắn cũng nhận được quà biếu.”

“Một người năm vạn, nếu không có tiền thì khỏi bàn. Không ít người lẽ ra có được phòng nhưng bởi vì không có tiền biếu nên mới mất đi tư cách.”

Trần Lỗi kéo Diệp Lăng lại nói nhỏ, sau đó thở dài, cười khổ: “Kỳ thật, đến khi ra trường rồi, tôi mới phát hiện. Xã hội này thật tàn khốc.”

“Đạo lí đối nhân xử thế, ngay cả đồ vật đáng được nhận lại phải bỏ tiền ra mới có thể có được. Thật không biết chúng ta còn có thể ở nơi này chịu đựng thêm bao lâu nữa.”

Trần Lỗi không ngừng lắc đầu, trong lời nói tràn đầy oán trách. Lý Bối Bối đã sớm không chịu nổi, nếu Lý Bối Bối mà đi, hắn nhất định cũng sẽ đi theo.

Diệp Lăng nghe họ nói vậy, hít một hơi thật sâu nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tinh quang.

Bình Luận (0)
Comment