Một tập đoàn, một công ty, một xí nghiệp muốn làm lớn rất khó, muốn phá bỏ giới hạn trong hàng ngàn hàng vạn tổ chức trên thế giới còn khó hơn. Thế nhưng, những cái khó này cũng không gấp bằng việc giữ lấy cơ nghiệp.
Rất nhiều công ty khí thế bừng bừng đều chỉ bởi vì một vài khuyết điểm mà sụp đổ.
Diệp Lăng lắc đầu: “Tôi nghĩ công ty Hoa Mỹ cũng sẽ biết, hơn nữa, tại sao các người lại không phản ứng với cấp trên? Trình bày hết với trụ sở chính rồi nhất định sẽ có được cách giải quyết.”
“Phản ứng cái gì, bọn họ đều cùng chung một phe. Hơn nữa tên quản lý kia lại là anh trai của kế toán, những nhân viên quèn như chúng tôi làm sao có thể làm ảnh hưởng đến những người có công bọn họ.”
“Phúc lợi của tập đoàn Hoa Mỹ đúng là không tệ, nhưng tôi nghĩ, Bối Bối cũng không chịu được thêm bao lâu nữa. Nếu cô ấy bỏ cuộc thì tôi cũng chỉ có thể đi theo bà xã của mình mà thôi.”
Trần Lỗi mỉm cười, sắc mặt của Bối Bối thì đỏ ửng, vội dùng khuỷu tay huých Trần Lỗi.
Đúng lúc này, mắt Diệp Lăng mở to lên khi nhìn thấy một người cách đó không xa. Đó là một phụ nữ trung niên đeo kính, dáng vẻ như một con khổng tước kiêu ngạo đang đi về phía họ.
Nhan sắc của người phụ nữ này rất bình thường, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo, trông cực kì xuất chúng. Nói là xuất chúng nhưng thực ra lại khiến lòng người sinh ra đố kị.
Chủ yếu chính là, người đến với chị ta cũng chỉ có hai loại người, một là chán ghét, hai là nịnh nọt.
“Chị ta chính là kế toán mà các cậu nói?”
Diệp Lăng hỏi thẳng, Trần Lỗi nhìn Diệp Lăng, giơ ngón tay cái lên: “Tên nhóc này cũng được đấy, vừa nhìn một cái đã nhận ra. Đúng vậy, chị ta so với trước kia còn khủng hơn nhiều.”
Nhìn người phụ nữ kia sở hữu tư thái bà hoàng, Diệp Lăng liền cảm thấy chán ghét. Hắn đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trần Lỗi: “Hãy nghe tôi, cậu phải cố gắng. Chỉ cần cậu chịu bỏ ra thì cậu sẽ nhận lại được kết quả tương xứng.”
“Hai người cứ ăn cơm trước, tối nay chúng ta sẽ trò chuyện tiếp. Tôi đi đây.” Diệp Lăng vẫy tay chào hai người rồi quay người rời đi, để lại Trần Lỗi và Lý Bối Bối vẫn còn ngẩn ngơ.
“Ơ, cái thằng này, tự dưng nói linh tinh cái gì đấy? Thật sự đoán không ra, lời còn chưa nói hết mà đã đi mất rồi.”
Trần Lỗi gãi đầu, Lý Bối Bối cũng hơi mơ hồ. Sao hôm nay tên này lại khác thường như vậy, so với ngày xưa khi còn đi học, cứ như hai người khác nhau.
Nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ nhiều, ăn cơm xong liền trở về văn phòng làm công tác chuẩn bị. Đột nhiên, có người nói với bọn họ ở công ty có cấp trên xuống xem xét công trạng của công ty chi nhánh, muốn mở một hội nghị khẩn cấp, tất cả mọi người đều phải tham gia, không được xin phép nghỉ.
Một phòng họp có thể chứa hơn hai trăm người, tất cả mọi người trong công ty chi nhánh đều ngồi rất quy củ, chờ đợi hội nghị cấp cao diễn ra.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên đeo kính đi vào. Ông ta chính là quản lý của công ty chi nhánh, là người đứng đầu ở đây, mà dù có ở trụ sở chính thì cũng có danh vọng cực lớn.
“Các nhân viên, hôm nay có Diệp tổng từ bên trụ sở chính đến đây đọc diễn văn cho chúng ta. Xin mọi người hoan nghênh!”
Quản lý công ty chi nhánh cười hô lên, ngay sau đó là một tràng pháo tay vang dội. Tất cả mọi người đều ngẩng cao đầu nhìn xem Diệp đổng đến từ trụ sở chính là thần thánh phương nào?
Đúng lúc này, một thanh niên chậm rãi đi từ ngoài cửa bước lên trên bục, Trần Lỗi và Lý Bối Bối ngồi ở phía dưới bất chợt ngẩn ra.
Người đến không phải ai khác, chính là Diệp Lăng. Có đánh chết bọn họ cũng không thể tin được, Diệp Lăng chính là giám đốc mà tổng bộ phái xuống để thị sát.
Xin nhớ cho, hơn một năm trước, hắn vẫn chỉ là một học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn. Quay người một phát đã trở thành giám đốc tập đoàn Hoa Hạ đứng đầu nền kinh tế rồi?
Diệp Lăng đi lên trên bục, nhìn mọi người ở dưới im lặng như tờ, lùi về sau vài bước, cúi đầu thật sâu.
“Tôi đại biểu cho tổng công ty tới đây muốn nói với tất cả những người không được hưởng sự đãi ngộ công bằng một lời xin lỗi!”
Diệp Lăng nói xong, quản lý công ty chi nhánh liền ngẩn người. Đây là ý gì? Sao vừa lên bục đã xin lỗi? Trái tim hắn lập tức đập loạn nhịp, cảm giác có gì đấy không ổn.
“Tôi nghe nói gần đây, bởi vì phúc lợi của tổng công ty về việc chia phòng cho một số nhân viên ưu tú mà đã xuất hiện nhiều luồng ý kiến trái chiều.”
“Hơn nữa, còn có người lấy tiền đến nhũn cả tay. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, rốt cuộc là ai mà lá gan lại lớn đến vậy? Đến cả văn bản điều lệnh rõ ràng của tổng công ty mà cũng dám vi phạm.”
“Uỳnh”, Diệp Lăng nói xong, vỗ mạnh vào mặt bàn, phòng họp lập tức yên tĩnh.
“Phòng ở là phúc lợi mà tổng công ty ban thưởng cho những người có cống hiến. Thế nhưng vẫn còn một số người, đút lót, nhận hối lộ, cướp đoạt đi quyền lợi vốn có của nhiều người.”
“Các người có biết những hành vi này sẽ khiến cho những người đáng ra được nhận phúc lợi phải chịu rất nhiều khổ cực không?”
“Các người làm vậy chính là hủy diệt tập đoàn Hoa Mỹ, cũng là hủy đi công việc của chính mình.”
“Lý Kim Phượng, ai là Lý Kim Phượng? Đứng lên!”
Diệp Lăng liếc qua đám người, người phụ nữ trung niên kiêu ngạo như khổng tước kia run rẩy đứng dậy, sắc mặt trắng bệch. Mà người quản lý bên cạnh cũng không kém, run lên bần bật, trong lòng lập tức có linh cảm không tốt.
“Tôi nghe nói, người nhận hối lộ chính là chị. Được, giờ chị nói cho tôi biết, ai là người khiến chị có đủ can đảm để làm ra những việc trắng trợn như vậy?”
Diệp Lăng đột nhiên hét lên. Lý Kim Phương run rẩy không thôi, há miệng nhưng không nói được lời nào.
“Tất cả những ai đưa quà cho Lý Kim Phượng đều đứng hết lên, tôi sẽ không truy cứu. Nhưng nếu có người không thừa nhận mà bị tổng công ty điều tra ra, tôi xin lỗi, cam đoan một điều rằng các người sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình.”
Diệp Lăng nhìn qua hết thảy mọi người, có không ít người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng. Vào lúc này, một nhân viên run rẩy đứng dậy, giơ tay lên.
Có người dẫn đầu liền có nhiều người đi theo, hết người này đến người khác vội vàng đứng lên. Tất cả đều sợ trụ sở chính tìm ra ngọn nguồn, nếu thật như vậy thì đúng là chuyện lớn.
Diệp Lăng nhìn những người này, hít một hơi thật sâu, cười khẩy: “Hơn năm mươi người, mỗi người ít nhất năm vạn! Lý Kim Phượng, thời gian qua, chị đã thu được gần hai trăm vạn rồi ư?”
“Chị thật to gan! Chị đặt điều lệnh của công ty ở đâu hả?”
“Tôi cho chị biết Lý Kim Phượng, chị sẽ phải chịu một hình phạt xứng đáng. Hãy chờ đấy, sẽ có người từ bộ Pháp Luật của tổng công ty đến tìm chị!”
“Còn nữa, Lưu Toàn, anh là quản lý chi nhánh công ty. Dù cho anh có vì chị ta là người thân mà cho qua hay không thì lỗi lầm của anh, còn nghiêm trọng hơn cả chị ta.”
Lưu Toàn chính là anh ruột của chồng Lý Kim Phượng, là quản lý công ty chi nhánh, lúc này cũng đang cúi đầu.
“Cúi đầu? Anh nghĩ cúi đầu là xong rồi ư?”
“Tôi nói cho các người biết, chuyện lần này, nếu điều tra ra trách nhiệm là của ai, chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng!”
“Những phúc lợi mà nhân viên đáng lẽ được hưởng, nhất định phải làm cho đến cùng. Bất kỳ một sai lầm nào cũng là bất công đối với mọi người trong công ty!”
“Còn các người, cầm tiền của công ty nhưng lại dùng phúc lợi của công ty để trục lợi. Tôi thấy các người đúng là không thiết sống nữa!”
“Mẹ nó, thật quá khốn khiếp! Có hai người trong công ty này đúng là một nỗi xấu hổ!”
Diệp Lăng tức giận hét lên, Lý Kim Phương và Lưu Toàn run rẩy hai chân, cảm giác được mọi việc thực sự tồi tệ.