Lúc chạng vạng tối, Trần Lỗi và Lý Bối Bối đều cảm thấy ngày hôm nay thật như trong mơ, lúc tan việc cũng không thấy mù mờ như thế.
Một người không biểu lộ tài năng gì khi còn đi học như Diệp Lăng lại trở thành giám đốc của tập đoàn Hoa Mỹ?
Đánh chết bọn họ cũng không tin, thà nói rằng địa cầu bị người ngoài hành tinh còn đáng tin hơn nhiều? Phải biết rằng, tập đoàn Hoa Mỹ không phải là một tập đoàn bình thường.
Đến cả hai người bọn họ chỉ là may mắn vào được công ty cũng đã khiến cho không ít người phải đố kị. Hơn nữa, phúc lợi của tập đoàn Hoa Mỹ cũng rất cao, hấp dẫn nhân tài cả trong và ngoài nước.
Tập đoàn Hoa Mỹ còn đứng hàng đầu trên thế giới, chính là nơi tạo nên nền kinh tế chủ yếu của Hoa Hạ. Muốn làm tổng giám đốc ở đây thì bối cảnh phải thực sự hơn người.
Hai người đi bộ trên con đường nhựa, hai bên là hàng cây thanh tùng đứng sừng sững, gió mát lướt qua mang lại cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.
“Thật sự là không nghĩ ra. Nếu như bạn học cũ của chúng ta biết được thân phận của Diệp Lăng thì chỉ sợ, nguyên cả một đám sẽ bị dọa rơi cả răng hàm.”
“Đúng vậy, có khi bọn họ còn cho rằng chúng ta lừa đảo đấy chứ. Nhưng mà nói thật, nếu người khác nói vậy với anh, anh cũng không tin.”
Lý Bối Bối và Trần Lỗi cười nói, nhưng vào lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Có chuyện gì vậy, hai người cảm thấy tôi như vậy rất là kinh khủng sao?”
Hai người quay đầu lại, vẻ mặt lập tức vui sướng hẳn vì người đến chính là Diệp Lăng. Hai tay của hắn đút vào trong túi quần, hắn nhún vai, vẻ mặt tràn đầy ý cười.
“Thằng nhóc này, sao lại quay về rồi?” Nói xong, Trần Lỗi đi lên đấm vào người Diệp Lăng, cười ha ha.
Lý Bối Bối vội vàng kéo Trần Lỗi lại. Cái người này không biết phân biệt lớn nhỏ, chẳng lẽ lại quên mất thân phận của Diệp Lăng rồi sao?
“Chậc chậc, Bối Bối, trước kia to gan lắm mà, bây giờ lại như vậy. Tôi cũng đâu phải yêu quái, đâu thể ăn thịt hai người được, sao lại khách sáo thế?”
Diệp Lăng nói bâng quơ, sắc mặt Lý Bối Bối liền đỏ lên, lập tức quay đầu lại: “Thôi đi, đồ ngốc nhà cậu mà bà nội đây còn phải sợ á.”
“Ha ha, vậy thì tốt rồi. Đi, tôi mời hai cậu một bữa, chúng ta cùng nói chuyện phiếm.”
Nói xong, ba người lập tức cười ha ha, đi về phía xa.
Vào bên trong một tiệm mì nho nhỏ, ba người Diệp Lăng ngồi cạnh một cái bàn. Trên bàn có vài chai bia, vài món ăn.
“Này, cậu dù gì cũng là ông chủ lớn, vậy mà chỉ mời chúng tôi được như vậy thôi sao?” Lý Bối Bối cười ha ha, không còn câu nệ gì nữa mà tựa hồ lại quay về trước kia.
Diệp Lăng nhếch miệng: “Biết sao được, tôi cũng nghèo rớt mồng tơi. Huống hồ, nếu chúng ta vào khách sạn lớn, tình cảm chẳng phải sẽ thay đổi hay sao? Còn tôi thì chẳng khác nào là đang khoe khoang cả.”
Hắn nói xong, Trần Lỗi liền vội gật đầu, cầm chai bia giơ về phía Diệp Lăng: “Lời này tôi rất thích nghe, tôi chỉ là người bình thường, đi vào mấy khách sạn cao cấp kia ngồi cũng không mấy thoải mái.”
“Cậu nói quá đúng. Tới đây, tới đây, cùng chung quan điểm thì phải cụng ly, ha ha!”
Nói xong, hai người trực tiếp cụng chai vào nhau, mạnh mẽ uống ực một hớp. Xong xuôi, Trần Lỗi lau miệng: “Thằng nhóc này, có phải trước kia cậu giả heo ăn thịt hổ đúng không?”
“Giả heo cái đầu nhà cậu, một năm này tôi có gặp được dịp. Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”
“Đúng rồi, còn hai người, phòng cũng sắp có rồi, có phải cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi không?”
Trần Lỗi và Lý Bối Bối nhìn nhau, nhẹ gật đầu. Trần Lỗi cười ha ha: “Chỉ thiếu mỗi phòng, giờ có rồi, đương nhiên là phải kết hôn chứ.”
“Vậy thì tốt rồi. Thế thì tôi sẽ tặng cho hai người một phần đại lễ, thế nào? Có từng suy nghĩ đến việc thăng chức không?”
Diệp Lăng mỉm cười nói, mắt Lý Bối Bối lập tức sáng lên. Diệp Lăng mà nói như vậy thì việc thăng chức chắc chắn sẽ đạt được.
“Diệp Lăng, cậu có ý gì? Nếu cảm thấy chúng tôi là ăn mày cần sự bố thí, chúng tôi cũng không cần!”
Trần Lỗi vội xua tay, nghiêm túc nói. Lý Bối Bối ở cạnh lườm Trần Lỗi. Tên ngốc này, đầu óc có bị hỏng không vậy?
Đây là chuyện thăng chức đó. Phải biết rằng ở tập đoàn Hoa Mỹ, thăng chức là một việc rất khó để thực hiện, bao nhiêu người đều phải tranh đoạt vị trí này, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Hiện tại vất vả lắm mới có Diệp Lăng đứng ra giúp bọn họ, kết quả tên ngốc này còn ném đi.
“Cậu nghĩ cái gì thế, đây vốn dĩ là thứ dành cho hai người. Tôi nói cho hai người biết, hai người đã có tên trong danh sách của công ty rồi.”
“Chỉ là, còn kém một chút nữa, đó là qua tổng bộ xét duyệt. Tôi sẽ làm chủ, giúp hai người được thông qua.”
“Nhưng mà thấy cậu từ chối dứt khoát như vậy. Tôi nghĩ lại rồi, có lẽ phải nghe theo cậu. Dù sao thì hai cậu cũng còn trẻ, về sau còn có nhiều cơ hội.”
Diệp Lăng giả bộ thở dài nói, Trần Lỗi liền ngẩn người, vội vàng túm lấy tay Diệp Lăng, cười ha ha: “Anh em tốt, tôi đùa với cậu chút thôi mà.”
“Tôi có cảm giác chúng tôi rất có ý chí chiến đấu, nhất định sẽ làm tốt công tác, sẽ không để cho cậu phải thất vọng.”
Hai người đã có tên trong danh sách, Trần Lỗi cũng không cổ hủ đến mức phải cự tuyệt, anh ta cũng đâu phải đồ đần.
Diệp Lăng cười ha ha, gỡ tay Trần Lỗi ra: “Cậu làm gì đấy, cẩn thận một chút. Bối Bối vẫn còn đang ngồi ở đây, tôi cũng không phải gay đâu.”
“À thì, chuyện đó không nói nữa. Xin cảm ơn Diệp Lăng đã đề bạt. Ha ha.”
Trần Lỗi giơ chai bia lên, sau đó ừng ực uống một hơi hết sạch. Lý Bối Bối cũng vui vẻ, cầm bia lên cạn một chén với Diệp Lăng.
Mấy người càng nói càng vui vẻ, cuối cùng Trần Lỗi uống say, mọi người mới giải tán. Lý Bối Bối mời Diệp Lăng tham gia họp lớp, vốn là cô chỉ định thử thôi, dù sao thì thân phận của Diệp Lăng bây giờ cũng không còn như trước, rất có thể sẽ không đi được. Nhưng ai mà ngờ, Diệp Lăng chưa gì đã gật đầu đồng ý.
Nhưng Diệp Lăng vẫn nhắc Trần Lỗi và Lý Bối Bối giữ bí mật cho hắn, tránh mọi chuyện trở nên phiền toái.
Sau khi tiễn Trần Lỗi và Lý Bối Bối đi, Diệp Lăng một mình đi trên con đường yên tĩnh tới bãi đỗ xe ở công ty, sau đó lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, khi Diệp Lăng đang đi trên tuyến đường chính đến trang viên, một cảnh sát đã chặn đầu xe hắn.
“Chào anh, xin anh xuất trình giấy tờ xe.”
Một cảnh sát đi xuống, cúi chào nói. Diệp Lăng ngẩn người, đưa hết giấy tờ xe của mình cho cảnh sát.
Cảnh sát cẩn thận nhìn một chút, sau đó trả lại cho Diệp Lăng: “Tại sao bên trong xe anh lại có mùi rượu bia nồng nặc như thế?”
“Cái này, tôi có uống một chút bia, chỉ một chút thôi.” Diệp Lăng vội vàng nói, xấu hổ cười một tiếng. Hay lắm, đúng lúc gặp được cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông khẽ gật đầu, nhìn Diệp Lăng bằng ánh mắt đầy ý tứ. Diệp Lăng nhún vai, cũng đã hiểu: “Đồng chí, tôi tuyệt đối tuân thủ quy tắc giao thông, chỉ là lần này có chút việc ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn hay không tôi không cần biết, nhưng mà hiện tại vẫn còn ở trên xe. Xin anh theo chúng tôi về cục cảnh sát, sau đó nói rõ ràng mọi chuyện.”
Diệp Lăng bất đắc dĩ gật đầu, vừa muốn gọi điện thoại thì điện thoại đã bị cảnh sát tạm thời tịch thu.
Lần này thì tốt rồi, bản thân mình thì bị phạt, các phụ nữ trong nhà không tìm thấy mình thì phải làm sao đây?