Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 533 - Chương 533: Phí Bảo Vệ?

Chương 533: Phí bảo vệ?

Quả nhiên, khi đội cảnh sát giao thông đến, đầu tiên là đo hàm lượng độ cồn của Diệp Lăng, sau khi đo xong, thì trực tiếp ném Diệp Lăng vào bên trong trại tạm giam.

Sau khi Diệp Lăng bị quản giáo đẩy vào bên trong phòng giam tối đen, thì cả người hắn đều choáng váng rồi. Đây là có ý gì, dứt khoát như vậy luôn?

Tình huống xảy ra đúng là nhanh, say rượu lái xe, trực tiếp bị tạm giam mười lăm ngày, ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có.

Diệp Lăng có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, nhìn cánh cửa phòng giam ầm ầm đóng lại, lại nhìn đám người cũng bị phạm một chút chuyện nhỏ ở đây kia.

"Ai, thôi đi thôi đi, vẫn nên thành thật một chút, cũng không tồi, coi như trải nghiệm một cuộc sống khác vậy."

Diệp Lăng lắc đầu cười khổ, nhìn mười mấy người đàn ông xung quanh một chút. Không khỏi mỉm cười, gật đầu với đám người này, sau đó tìm một giường đơn, rồi ngồi xuống.

Ở cửa, một gã đàn ông đang ngồi, thân trên ở trần, trên vai có một hình xăm con rồng, khuôn mặt có vết sẹo thật dài, lộ ra vẻ có chút dữ tợn, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá cuộn.

Bên cạnh gã, có sáu gã đàn ông lực lưỡng to cao, mỗi người đều nhìn Diệp Lăng, ánh mắt nghiêm nghị.

"Tiểu tử, cậu vào bằng cách nào?"

Gã đàn ông mặt sẹo nhìn Diệp Lăng một chút, sau đó đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Lăng chậm rãi nói, giọng nói có chút lạnh.

Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn gã đàn ông mặt sẹo, không khỏi cười hì hì: "À, say rượu lái xe, phạm lỗi nhỏ như vậy. Kết quả, tạm giam mười lăm ngày."

"Ah, trong này có ai là không phạm lỗi? Chẳng qua dài nhất cũng chỉ có mười lăm ngày tạm giam. Tiểu tử, nói một chút đi, có nghĩ muốn sống tốt mười lăm ngày ở chỗ này không?"

Gã đàn ông mặt sẹo vừa nói chuyện vừa trực tiếp giơ chân lên, hung hăng dẫm lên giường sát bên Diệp Lăng, thân thể hơi cong xuống, nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng. Sáu gã đàn ông to con đang ngồi ở cửa kia, cũng trực tiếp đứng lên, khoanh tay đi tới bên cạnh gã đàn ông mặt sẹo, mặt không thay đổi nhìn Diệp Lăng.

"Chuyện đó, đại ca, anh nói đi, tôi nên làm gì?"

Diệp Lăng mỉm cười, trong lòng lại cười lạnh, sách sách, sao chỗ nào cũng có mấy tên không mở to mắt mà nhìn người vậy, dám làm chuyện phát tài này nữa.

"Tao thấy, tiểu tử mày đúng là thông minh, như vậy đi, 1 vạn tệ. Mười lăm ngày này, tao sẽ bảo kê mày. Nếu không, hừ hừ, hẳn là mày đã biết hậu quả rồi chứ!"

Gã đàn ông mặt sẹo cười lạnh, Diệp Lăng nhún vai: "Thì ra là có ý này, chẳng qua đại ca à, anh cũng biết, ở trong phòng giam này của chúng ta không có điện thoại, sao tôi có thể liên lạc người nhà bạn bè đưa tiền tới được?"

"Chuyện này thì mày yên tâm, tao có thể cho mày một cơ hội gọi điện thoại, mày có thể để cho người nhà của mày tìm quản giáo, sau đó đưa chút quà là có thể đến gặp mày."

"Người anh em, một vạn mà thôi, miễn cho mày chịu khổ, đã rất tốt rồi, mày suy nghĩ một chút đi."

Diệp Lăng nhìn gã đàn ông mặt sẹo một chút, lại nhìn mấy người đang chui rúc trong góc, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Lăng, rất rõ ràng bọn họ cũng bị đám cặn bã này trừng trị qua.

"Thực ra tiền không thành vấn đề, quan trọng chính là tao không muốn đưa, mày nói thử xem nên làm cái gì bây giờ?"

Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa trực tiếp đứng lên, sau đó mỉm cười nhìn gã đàn ông mặt sẹo, muốn uy hiếp hắn? Sách sách, còn non lắm.

Gã đàn ông mặt sẹo vừa nghe thấy, nhất thời vui vẻ: "Ai nha, không tệ không tệ, mấy anh em, nơi lỏng xương cốt cho cái đồ không có mắt này một chút. Tao thấy, nó còn chưa biết thủ đoạn của anh em chúng ta."

Nói xong, gã đàn ông mặt sẹo trực tiếp lui mấy bước, sau đó sáu gã đàn ông cao lớn kia cười lạnh một tiếng, xoa nắm tay, thanh âm răng rắc răng rắc của xương cốt vang lên làm cho người ta run sợ.

Diệp Lăng mỉm cười, chỉ vào mấy tên không may đang rúc vào trong góc kia: "Thế nào? Tao thấy chắc bọn họ cũng đã bị bọn mày dạy dỗ qua rồi, đây là do tao không muốn giống như bọn họ sao?"

"Mày nghĩ đi, suy nghĩ kỹ vào, lúc bọn nó mới tới, có đứa còn kiêu ngạo hơn mày nhiều, kết quả bây giờ không phải rất thành thật sao?"

Gã đàn ông mặt sẹo cười lạnh nói, gã là côn đồ có tiếng ở vùng này. Người bị giam vào đây, bất kể là người nghèo hay người giàu, đều không tránh khỏi hình phạt riêng của gã.

Tất nhiên, tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề, chỉ cần đưa tiền đúng lúc, những thứ khác không thành vấn đề.

Gã đàn ông mặt sẹo vừa nói chuyện vừa nháy mắt với sáu gã đàn ông cao lớn kia, bất kể như thế nào, trước dạy dỗ Diệp Lăng một chút đã.

Hô, một gã đàn ông trực tiếp đánh tới một quyền, Diệp Lăng mỉm cười, giơ tay lên, nắm ngón tay trực tiếp nắm lấy nắm đấm đang đánh tới kia.

"Mày có biết không, như vậy rất không lễ phép, tao vốn muốn chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Kết quả, bọn mày lại tự tìm đánh, nên trách ai đây?"

Diệp Lăng nói chuyện xong, năm ngón tay dần dần tăng lực, gã đàn ông bị Diệp Lăng nắm lấy nhất thời trợn to con mắt, gã cảm giác được tay mình sắp gãy rồi.

"Đau! Đau, mau buông ra, muốn gảy rồi, bàn tay của tao!"

Gã đàn ông bị Diệp Lăng nắm bàn tay điên cuồng hét lên, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đá ra một đá, gã đàn ông kia trực tiếp bị Diệp Lăng đá bay đi.

"Còn đứng đó mà nhìn à, nhanh tiến lên!" Gã đàn ông mặt sẹo thấy vậy, mi mắt không khỏi giật giật, điên cuồng rống to.

Năm gã đàn ông khác thì vội vàng gật đầu, cắn răng nghiến lợi, trong mắt lóe ra ánh sáng hung ác, không hẹn mà cùng nhau hung hăng đánh tới Diệp Lăng.

Bùm bùm, năm gã đàn ông chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bay thẳng lên, hung hăng đập vào bên trên giường.

Bùm bùm, giường đều lỏng ra, vang lên tiếng cót két, sau đó mấy gã kia trực tiếp lăn xuống đất vang lên tiếng ầm vang, không ít bụi nổi lên, mọi người nhìn mà choáng váng.

Sáu gã đàn ông bị một quyền của Diệp Lăng đánh bay đều nằm trên mặt đất, gào khóc kêu la, rất thảm thiết. Đừng nói đứng lên được, hiện tại đang cố nén không ngất xỉu đây.

Diệp Lăng nhìn gã đàn ông mặt sẹo đang lui về phía sau kia, cười hì hì: "Thế nào đại ca, có chuyện gì muốn nói với tao nữa không?"

Gã đàn ông mặt sẹo không ngừng lui về phía sau, đột nhiên lui đến chỗ cao thấp trên mặt đất, thì cười hì hì: "Ầy, đại ca ơi, em chỉ đùa với anh mà thôi, anh xem anh đi, nghiêm túc như vậy làm gì."

"Ồ? Nói đùa? Vậy lúc mày muốn một vạn tệ của tao cũng là nói đùa sao?" Diệp Lăng mỉm cười, xoa bàn tay của mình rồi giơ lên, lập tức gã đàn ông mặt sẹo liền sợ hãi.

Gã đàn ông mặt sẹo vội vàng gơ tay lên: "Đại ca, tuyệt đối là nói đùa, chúng ta là bạn tù mà, phải cùng nhau vượt qua mấy ngày khó khăn này chứ, anh xem anh đi, sao lại không có một tế bào hài hước nào vậy."

"Ừ không tệ, tao thấy mày quả thật rất hài hước, như vậy đi, tao cũng hài hước một chút, tiền mà bọn họ đưa cho mày, mày có trả toàn bộ về không?"

Diệp Lăng cười hì hì. Vừa nghe được lời này gã đàn ông mặt sẹo liền cảm thấy khó khăn rồi, mà mấy người đang chui rúc trong góc kia cũng vội vã xua tay: "Không cần không cần, chúng tôi không cần."

"Đúng đúng, đây là tôi hiếu kính Lang ca, Lang ca, tôi không cần trả lại."

"Lang ca, tôi cũng không cần trả lại, anh cũng đừng làm khó mấy người chúng tôi."

Nghe xong những lời này Diệp Lăng choáng váng, trợn mắt há mồm nhìn mấy người đang vội vã xua tay kia. Mẹ nó, có phải các người bị ngu không?

Tên được gọi là Lang ca kia, cũng chính là gã đàn ông mặt sẹo vội vã cười nói: "Đại ca, anh cũng nhìn thấy rồi đó, không có quan hệ với bọn em, là bọn họ không cần."

Bình Luận (0)
Comment