Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ đắc ý của Lang ca kia, trong lòng sinh ra một trận chán ghét.
"Thôi đi thôi đi, thực sự là phục rồi, một đám bất tài."
Diệp Lăng không khỏi bất đắc dĩ nói, hắn cũng biết, sỡ dĩ nhóm người này không dám cầm tiền trả lại, chính là sợ sau này bị trả thù.
Nhưng một người đặc biệt là đàn ông, có đôi khi trước sợ sói, sau sợ hổ thì thực sự tốt sao?
Diệp Lăng cũng không tốn sức nữa mà xoay người trở về giường của mình, nhưng giây phút khi Diệp Lăng xoay người đi, vẻ mặt cầu xin tha thứ nụ cười nịnh nọt ban đầu của Lang ca kia đột nhiên biến thành nụ cười lạnh.
"Hỗn đản! Mày chết đi cho tao!"
Ầm, Lang ca hung hăng đấm ra một quyền, đánh tới chỗ ót Diệp Lăng, thậm chí trong mắt còn có sát ý dữ tợn. Trước đó Diệp Lăng làm cho gã rất mất mặt, tuyết đối không thể tha thứ cho hắn.
Trong chớp mắt nắm đấm rất nhanh đã đến gần cái ót của Diệp Lăng. Đám người trong góc kia vội vàng che con mắt lại, cảm thấy bi ai vì Diệp Lăng, cũng cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một bàn tay xuất hiện phía trước nắm đấm của Lang ca, rồi trảo một cái, sau đó dùng sức vặn ngang. Lập tức Lang ca kêu lên một tiếng thảm thiết không gì sánh bằng.
Tiếng gãy xương rắc rắc thanh thúy không ngừng vang lên, Lang ca trực tiếp té trên đất, cầm bàn tay của mình gào khóc kêu la.
Mà Diệp Lăng thì lại xem thường nhìn Lang ca: "Tao đã cho mày một cơ hội, nhưng mày không biết quý trọng."
Nói xong, Diệp Lăng trực tiếp nâng chân lên, sau đó hung hăng đạp xuống bắp đùi của Lang ca, răng rắc răng rắc vài tiếng, trong lòng mọi người đều căng thẳng, hít vào ngụm khí lạnh.
Biến dạng, chân Lang ca đã thay đổi hình dạng rồi, không biết có bao nhiêu thê thảm. Nhưng Diệp Lăng vẫn là dáng vẻ không xảy ra chuyện gì, trong mắt không có một tia tình cảm.
"Nhanh! Nhanh kêu quản giáo! Nhanh, chân của tao!"
"Mày là tên khốn kiếp! Tao sẽ không bỏ qua cho mày. Nếu lão tử tha cho mày thì tao chính là con rùa!"
Đến lúc này rồi Lang ca còn tức giận ác độc uy hiếp Diệp Lăng, chỉ tiếc, Diệp Lăng không có chút sơ hãi nào. Nói nhảm, chỉ là một tên côn đồ bình thường mà thôi, có đáng để cho hắn ngạc nhiên sao?
"Ha hả, tao thực sự bội phục dũng khí của mày đấy, thực sự!"
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa trực tiếp giơ chân lên, mà đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng giam mở ra. Quản giáo ở phía ngoài nhìn thấy một màn này, nhất thời trợn to con mắt.
"Nhanh! Dừng lại, không cho phép đạp xuống, nhanh dừng lại!"
Quản giáo vội vã rống to, sau đó nhanh chóng chạy về phía Diệp Lăng. Chỉ là đã chậm rồi, bỗng nhiên Diệp Lăng đạp chân xuống, một chân khác của Lang ca vang lên một tiếng răng rắc, cũng bị gãy rồi.
Cót két, lúc này Lang ca trực tiếp ngất đi, ngay cả kêu cũng không kêu được, quá đau, nỗi đau đớn này làm cho Lang ca cảm thấy không chịu nổi. Lúc này hình như ngất xỉu là phương pháp tốt nhất, đỡ phải để gã chịu đau.
"Cậu đó! Không nghe lời tôi nói sao!"
Quản giáo đi thẳng tới bên cạnh Diệp Lăng, rút gậy cao su giắt trên lưng quần định đánh Diệp Lăng thì đột nhiên Diệp Lăng xoay người, ánh mắt như đao nhìn chòng chọc vào quản giáo.
Ahhh, quản giáo hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác được mình giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, cả người đều rợn cả tóc gáy, tê cả da đầu.
"Đồ khốn kiếp! Cậu đi vào phòng giam đặc biệt cho tôi!"
Quản giáo vừa nói chuyện vừa trực tiếp lôi kéo Diệp Lăng đi ra khỏi phòng giam lúc đầu, đồng thời cũng kêu người mau gọi xe cấp cứu, lôi kéo Diệp Lăng đi tới một phòng khép kín nho nhỏ, trực tiếp mở cửa, một tay đẩy Diệp Lăng vào.
Phòng giam đặc biệt cũng chính là phòng giam trong truyền thuyết, trong gian phòng tối tăm không có ánh sáng, ngay cả một cửa sổ cũng không có, không khí bên trong cũng không được đầy đủ.
Quan trọng hơn chính là bên trong rất im lặng, thời gian dài, người ở trong đó nhất định sẽ nổi điên vì không chịu nổi.
Diệp Lăng bị đẩy vào, ầm một tiếng, cửa bị đóng chặt lại. Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, lắc đầu, nhìn hoàn cảnh mờ tối xung quanh.
Nếu hắn muốn đi ra ngoài, trên thế giới này vẫn chưa có nơi nào ngăn cản được hắn, chẳng qua không cần thiết, coi như là đang trải nghiệm cuộc sống vậy.
Diệp Lăng nằm xuống cảm thấy rất buồn chán và tẻ nhạt, trực tiếp ngủ một giấc luôn. Đoán chừng ai cũng không ngờ Diệp Lăng mới bị đẩy vào phòng giam đặc biệt đã trực tiếp ngủ mất rồi.
Sáng sớm hôm sau, trại tạm giam vừa mới bắt đầu làm việc, một chiếc Land Rover màu đen mới tinh dừng ở cửa trại tạm giam, cửa xe mở ra, là Lang ca.
Lúc này hai chân Lang ca đều bó thạch cao, một cánh tay cũng bó thạch cao treo băng vải, cả người không có liên quan gì đến cánh tay còn lại kia.
Hai mắt của gã tràn đầy vẻ hung ác, nhìn vào bên trong trại tạm giam, vài đàn em bên cạnh cũng đi xuống xe, đi vào bên trong.
Lần này đến là gã nhờ quan hệ thả mấy tên đàn em kia ra, trước khi vào trại tạm giam thì gã gây ra chuyện, phía trên truyền lời xuống không để cho gã ra ngoài sớm được.
Nhưng ngày hôm qua gần như là bị Diệp đánh cho tàn phế, gã cũng nhân họa đắc phúc đi ra sớm vài ngày. Mà sau khi đi ra ngoài gã cũng tìm quan hệ để sáu tên đàn em kia cũng được thả ra.
Còn Diệp Lăng, trong lòng Lang ca quyết định, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Lăng, tuyệt đối!
Mà lúc này, bên trong phòng giam, Diệp Lăng còn đang ngủ, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu vào mắt Diệp Lăng, Diệp Lăng xoa đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, mở mắt ra.
"Diệp thiếu Diệp thiếu, thực sự xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi xin lỗi cậu vì chuyện ngày hôm qua."
Người nói chuyện là đội trưởng đội cảnh sát giao thông. Ngày hôm nay vẫn chưa tới bảy giờ, anh ta liền nhận được một cuộc điện thoại, là phía trên gọi tới, hỏi có phải ngày hôm qua giam một người tên là Diệp Lăng không.
Kết quả không đến nửa giờ, đường đường là Mạc Tinh đại thiếu của thành phố Đông Hải tìm tới, trực tiếp làm nói rõ thân phận của Diệp Lăng, thiếu chút đã dọa chết vị đội trưởng này, hồn phách cũng kém chút nữa là bay đi mất rồi.
Hiện tại Diệp Lăng chính là người đàn ông có danh tiếng cực lớn ở thành phố Đông Hải, phía sau lưng có thế lực đáng sợ, sao cấp dưới của mình lại không có mắt giam giữ hắn vậy.
"Anh là?" Diệp Lăng đứng lên, bị tên đội trưởng kia nắm hai tay, rất là nhiệt tình.
Đại đội trưởng vội vã cười nói: "Tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, ngày hôm qua đã phạm lỗi lớn khi xử phạt Diệp thiếu, hi vọng Diệp thiếu không để ý."
Diệp Lăng gật đầu: "À, không có việc gì, phạm lỗi thì chịu sự nghiêm phạt của luật pháp mà thôi, làm sao vậy? Tôi có thể đi được chưa?"
"Có thể có thể, tất nhiên là có thể đi rồi, Mạc thiếu đang chờ cậu ở bên ngoài đó."
Đại đội trưởng vội vã nói, lúc này, từ nơi gần đó một người đàn ông trung niên chạy tới, trước ngực còn đeo huy hiệu, người nọ là Sở trưởng của trại tam giam. Sau khi nghe được chuyện về Diệp Lăng thì cũng vội vàng chạy tới, sợ xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng gật đầu: "Vậy được, tôi đây đã có thể đi rồi, không có chuyện gì khác nữa đúng không?"
Sở trưởng vừa mới chạy tới vội vã xua tay: "Diệp thiếu nói gì vậy, sao lại có chuyện khác được, thực sự xin lỗi cậu."
Vì vậy, đại đội trưởng, Sở trưởng và Diệp Lăng, đều mang vẻ mặt tươi cười, vừa liên tiếp xin lỗi chuyện xảy ra vừa đi ra ngoài, làm Diệp Lăng vẫn luôn gãi đầu, cảm thấy ngượng ngùng.
Đây rõ ràng là do mình uống rượu rồi lái xe mà, tại sao lại giống như mình đi đến nơi này gây chuyện với bọn họ vậy, thực sự là oan uổng.
Bên trong phòng làm việc của Sở trưởng, Mạc Tinh bắt chéo chân hút thuốc, cửa vang lên một tiếng cọt kẹt rồi mở ra, Diệp Lăng mang vẻ mặt tươi cười đi đến.
Mạc Tinh đứng bật dậy, trực tiếp giơ ngón cái lên: "Ca, tôi phục rồi, thực phục rồi!"