Mạc Tinh tuyệt đối không phải miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, là tuyệt đối tuyệt đối phục rồi.
Hiện tại Diệp Lăng anh đường đường cũng là đại thiếu đứng đầu của thành phố Đông Hải, đưa mắt ra toàn bộ Hoa Hạ cũng là một nhân vật nổi bậc.
Nhưng lại một đêm không trở về, chẳng biết tại sao biến mất, điện thoại thì không gọi được, tìm cũng không ra.
Khiến cho một đám phụ nữ trong nhà lo lắng đến độ đứng ngồi không yên, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì. Dù sao coi như đi ra ngoài tán gái cũng phải nghe điện thoại chứ.
Kết quả sáng sớm đám người Mạc Tinh đã tìm được Diệp Lăng, không tìm không biết, tìm được rồi lại bị dọa cho giật mình, tên này vậy mà bởi vì uống say lái xe mà bị bắt.
Mẹ nó, đây là tuyệt đối chuyện cười, buồn cười không chịu được mà, Mạc Tinh choáng váng rồi.
"Ầy, chỉ là sơ suất thôi mà."
Diệp Lăng vội vã giơ tay lên, xấu hổ cười. Thực ra hắn không cảm giác mất mặt gì, là hắn không đúng trước, hơn nữa chính hắn cũng không thể đã sai mà còn đánh nhau với cảnh sát được?
Như vậy, hắn cũng không phải là con người nữa rồi, người mạnh như thế nào đi nữa, dù sao cũng phải tuân thủ một chút quy định pháp luật chứ.
"Cậu đó thực sự là mất mặt, tìm một người lái xe chở về thì chết à, đường đường là một tên giàu có lắm của, lúc đi ra đường cậu cũng đừng nói quen biết tôi!"
Mạc Tinh vừa nói chuyện vừa trực tiếp ném cho Diệp Lăng một chìa khóa xe, là Lamborghini mà ngày hôm qua Diệp Lăng lái, Mạc Tinh đã cho người lái tới bãi đỗ xe rồi.
"Sở trưởng Dương này, nghe nói ngày hôm qua Diệp Lăng bị nhốt vào phòng giam đặc biệt là bởi vì có người dọa nạt, thế nào, hiện tại không có vấn đề gì chứ?"
Mạc Tinh nhàn nhạt hỏi, chuyện mà cậu ta muốn biết thì rất đơn giản, hơn nữa còn có Cục Dị Năng, chuyện gì mà điều tra không ra được chứ, chỉ sợ bạn có mặc quần lót hay không thì cậu ta cũng có thể biết rõ ràng.
Sở trưởng Dương ngẩn người, liên tục gật đầu: "Mạc thiếu, không có chuyện gì, người kia cũng không truy cứu nữa, quan trọng hơn chính là do tên kia có lỗi trước, chúng tôi đã lưu lại chúng cứ, lúc nào cũng có thể bắt gã."
"Vậy là được, làm phiền hai vị, hai chúng tôi đi trước, vợ của tên này cũng chờ sốt ruột rồi."
Mạc Tinh khoát tay áo, Sở trưởng Dương và đại đội trưởng vội vã tiễn hai người này ra khỏi trại giam. Nhìn bóng lưng hai người không khỏi thở dài một hơi
Rốt cuộc cũng đưa được hai vị Diêm Vương này đi, còn ở lại nữa không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó mất.
Mà lúc này, đột nhiên Lang ca đang ngồi trên Land Rover nhìn thấy được Diệp Lăng, nhất thời trong mắt lộ ra ánh sáng hung ác, nghiến răng nghiến lợi: "CMN, vậy mà đi ra được, đúng lúc báo thù rửa hận!"
Mạc Tinh vừa giễu cợt Diệp Lăng vừa cùng hắn đi tới bãi đậu xe, đột nhiên bốn gã đàn ông mặc đồ đen chắn trước mặt, từng tên đều đang cười khinh thường, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Làm cái gì đó, cút nhanh cho ông đây!"
Mạc Tinh nhất thời ngẩn người, lập tức mắng lên. Ý gì đây, chắn trước mặt của mình, còn mặc đồ đen nữa.
"Tên hỗn đản kia, bị ông đây bắt gặp, mày nói đi, là chuẩn bị đứt tay hay là đứt chân, hay là chặt luôn một tay hai chân đi!"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, một gã đàn ông mặc đồ đen đẩy xe lăn đi tới chỗ Diệp Lăng, mà phía trên xe lăn chính là Lang ca đã bị đánh cho thê thảm.
Mạc Tinh nhìn Lang ca một chút, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng, che miệng nói: "Mẹ kiếp, Diệp Lăng, đây chính là tên ngu ngốc đòi cậu phí bảo vệ sao?"
Diệp Lăng gật đầu, Mạc Tinh cười ha hả lên: "Cậu cũng quá độc ác đi, sao lại đánh người ta thành cái dạng này, ha ha, nhưng tôi thích!"
"Tiểu tử, có ý gì, chặn đường bọn tao là chuẩn bị không cho ông này đi đúng không? Tao có thể nói cho mày biết, bây giờ chỉ là sáng sớm, nhưng ông đây đã có chút nóng rồi đó."
Mạc Tinh cười lạnh một tiếng, sờ cằm một cái, ánh mắt nhìn Lang ca tràn đầy khinh thường. Một tên lưu manh mà thôi, cho dù chết cũng có thể gây ra chuyện lớn gì, đúng là không đáng giá nhắc tới.
Lang ca cười dữ tợn, lạnh lùng nhìn Mạc Tinh: "Mày là cái thá gì, cũng dám ở trước mặt tao kêu la om sòm?!"
Ba, Lang ca hung hăng vỗ xe lăn, nhất thời từ mấy xe đang đổ ven đường có không ít gã đàn ông trực tiếp đi xuống, mỗi người đều cầm gậy bóng chày, nổi giận đùng đùng, vây quanh Mạc Tinh và Diệp Lăng.
Mạc Tinh vui vẻ, bẹp miệng lại, nhìn Diệp Lăng một chút: "Ha hả, sao tôi lại phát hiện đầu năm nay có nhiều tên ngu xuẩn vậy. Bây giờ tôi đã hiểu, cậu đánh người thật sự là lỗ vốn nha, CMN đánh chết người là có thể không bị báo thù rồi."
"Muốn động vào tao? Cũng không nhìn xem mày có đức hạnh gì, hai tay hai chân làm cái gì mà sao còn lại có một cái tay vậy, còn giả trang thành đại ca nữa? Bỏ đi, nhanh đi bệnh viên khám đi, thân thể tàn tật cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu đầu óc lưu lại di chứng gì đó, vậy nửa đời sau của mày liền thảm rồi."
Mạc Tinh cười hì hì, đi tới bên cạnh Lang ca, đột nhiên trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, trực tiếp giơ chân lên, một cước đã vào thân trên của Lang ca.
Dưới sự kinh ngạc của Diệp Lăng, đàn em phía sau Lang ca bay thẳng lên, hung hăng đập xuống đất, còn Lang ca thì cũng nằm dài trên mặt đất.
Đau, đau như xát muối, Lang ca gào khóc kêu la, lão tử là bệnh nhân đó, có biết cái gọi là lòng thương người không, sao lại đánh bệnh nhân!
Mười mấy tên đàn em vội vàng đỡ Lang ca dậy, một lần nữa đặt gã lên xe lăn. Khuôn mặt Lang ca đều xanh rồi, trong mắt tràn đầy sát khí..
“Khốn kiếp, còn đứng đó làm gì! Làm thịt hai thằng chó này cho tao! Nhanh!"
Lang ca điên cuồng hét lên, gần như là đánh mất đi lý trí, đây cũng quá khi dễ người rồi. Bên cạnh mấy tên đàn em nghe đại ca tức giận kêu lên như thế thì mỗi người đều hành động.
Gậy bóng chày hoặc nện tới hoặc đánh tới chỗ hai người, tiếng gió thổi sưu sưu, khoan hãy nói, đúng là có chút khí thế, có thể vây chặt đường chạy trốn của hai người.
Nếu như là người thường, sợ rằng một chiêu cũng không chặn được thì đã ngã vào bên trong trận gậy này rồi. Chẳng qua rất đáng tiếc, cấp bậc thấp nhất của hai người Mạc Tinh và Diệp Lăng cũng là lão tổ Kim Đan.
"Còn muốn đánh lão tử ?"
Mạc Tinh nhất thời giận dữ, bỗng nhiên vươn một tay ra, trực tiếp nắm được một cây gậy bóng chày, sau đó đạp bay gã đàn ông ở bên cạnh
Bùm, Mạc Tinh cảm thấy cái ót bị hung hăng đánh trúng, cậu ta xoay đầu lại, tròng mắt cũng có chút đỏ, vô cùng nhục nhã!
"Tao thấy bọn mày đúng là muốn chết mà!"
Mạc Tinh điên cuồng hét lên, đánh ra một quyền, nhìn cũng không nhìn đã đánh ngã cái tên đã đánh lên sau lưng cậu ta. Giống như là đang gãi ngứa vậy, một gậy này trực tiếp bị Mạc Tinh xem nhẹ.
Còn Diệp Lăng bên này, thì lại rất thỏa mái, hắn giống như cá chạch vậy, rất dễ dàng tránh thoát công kích của những người này, nhân tiện đưa khủy tay, vươn chân, nửa phút đã hạ được sáu bảy tên.
Mà lúc này, cửa lớn của trại tạm giam mở ra, là tên đàn trước đó vào nhà giam, bây giờ mang theo sáu tên đàn em mặt mũi bầm dập đi ra
Vừa đúng lúc này, Mạc Tinh vừa sải bước đến bên cạnh xe lăn của Lang ca, hùng hổ giống như lực sĩ kim cương, làm cho Lang ca nhất thời sợ tới mất mất hồn: "Đừng! Nghìn vạn lần đừng!"
Gã vừa nói xong, thì Mạc Tinh đã đạp một cước ra, một tiếng răng rắc, xe lăn trực tiếp bị lật, mà Lang ca thì lại lần nữa hung hăng ngã xuống đất.
Tư thế ngã giống như một con rùa vậy, vả lại còn bị phế đi hai chân vốn không thể bò dậy được. Lúc này gã chỉ biết gào khóc hô to.