Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 536 - Chương 536: Ai Giết Chết Ai ?

Chương 536: Ai giết chết ai ?

Mạc Tinh là ai cơ chứ, trước đây cậu ta cũng từng là bá chủ một phương ở thành phố Đông Hải, trước khi Diệp Lăng chỉnh chết cái tên Lưu Kiệt kia, thì Mạc Tinh cũng đã là người mà không một ai dám trêu chọc rồi.

Hôm nay, mới sáng vốn dĩ đã ôm một bụng tức, đã vậy còn bị một đám côn đồ vừa mắng vừa uy hiếp.

Mẹ nó không thể nhịn nổi nữa, Mạc Tinh cười hắc hắc nhìn Lang ca đã té xuống đất kia, cậu ta trực tiếp đạp một cước lên mặt gã.

Kẽo kẹt, bàn chân của Mạc Tinh không ngừng chà xát xuống, khiến Lang ca đau đến mức gào khóc kêu to.

“Nói đi, mày chuẩn bị thu thập tao như thế nào hả?” Mạc Tinh cười hắc hắc, trong mắt chứa đầy tức giận.

Nhưng đúng vào lúc này, ở cách đó không xa đột nhiên có bảy người đàn ông vạm vỡ vọt tới, hô to thả đại ca tao ra, Mạc Tinh ngẩn người: “Ai yo, còn có kẻ đến giúp mày nữa à?”

Lời vừa nói xong, bỗng nhiên có một người từ trong cửa lớn của trại tạm giam chạy ra, trong tay mang theo một cái xẻng, khuôn mặt nhuốm màu bi tráng: “Mạc thiếu Diệp thiếu, lão Dương tôi tới cứu các cậu đây!”

Oanh, vô số bóng người từ bên trong trại tạm giam chạy ra theo lão Dương, mỗi người đều hét lớn, trong tay cầm những vũ khí khác nhau.

Xẻng, ghế, chổi, thậm chí ngay cả nồi cũng bị bọn họ cầm ra, đám người có khoảng chừng hai ba mươi người.

Ba, sở trưởng Dương trực tiếp dùng cái xẻng đập vào người những tên vạm vỡ đang chạy về phía Mạc Tinh, những tên kia bị cái xẻng gạt ngã xuống đất, sở trưởng Dương nổi giận đùng đùng, sát khí liên tục trào ra.

Ông ta vừa xuất hiện liền giống như đang cứu cha của ông ta vậy, niềm tin trong lòng đã định, có được ăn ngon uống say hay không đều phải dựa vào biểu hiện trong ngày hôm nay của ông ta.

Vừa rồi sau khi nhìn thấy được trận loạn chiến kia từ trong camera, sở trưởng Dương liền lập tức gọi người xông ra, vì tương lai tốt đẹp của mình mà liều mạng.

Bảy tên vạm vỡ xông về phía Mạc Tinh kia còn chưa kịp chạy đến bên người cậu ta, thì đã bị đại quân của trại tạm giam từ phía sau đuổi tới.

Một trận đánh đập lập tức diễn ra, sáu tên to con vạm vỡ dùng hai tay để chống lại kẻ địch ở bốn phương, mà bên kia, Diệp Lăng đã sớm đánh ngã hết mấy tên côn đồ, sau đó đi về phía Lang ca.

“Nói đi, mày còn những thủ đoạn nào nữa, nhân lúc tao còn ở đây, mày hãy lấy ra dùng hết đi, tiểu gia tao ghét nhất là những kẻ thích chơi trò bẩn ở sau lưng người khác, cho nên, mày vẫn nên làm dứt khoát một chút thì hơn.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, một chân trực tiếp giẫm lên bàn tay đang hoàn hảo kia của Lang ca, một tiếng kêu như giết heo lập tức vang lên.

Bàn chân ở trên mặt, bàn chân ở trên tay, gã Lang ca cảm thấy vô cùng nhục nhã, đây là cuộc sống của con người sao?

Lang ca gã rất có uy ở vùng này, cái gì mà sở trưởng hay trạm trưởng, ai cũng phải nể mặt gã hết, hôm nay thì hay rồi, mặt mũi của gã đều vứt tận đến nhà bà nội rồi.

Mà lúc này, sáu tên to con vừa mới chạy ra từ trong trại tạm giam kia thế mà lại bị người của trại tạm giam hợp sức đánh đến mức mặt mũi sưng vù, thậm chí trên khuôn mặt còn bị đánh đến mức để lại dấu ấn đen.

Không thể không nói, mọi chuyện trên thế gian này đều trùng hợp đến lạ, bảy tên to con này nãy quá xui xẻo, vừa mới được trại tạm giam thả ra, vừa đảo mắt một cái thì liền bị người của trại tạm giam đánh ngã trên đất.

“Đau! Đau! Mau tránh ra cho ông! Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày mà dám chọc tới tao thì tao sẽ không để yên cho bọn mày đâu!”

“Hai đứa chúng mày! Tao đều đã nhớ kĩ bộ dáng của chúng mày rồi, tao nói cho bọn mày biết, nếu hôm nay bọn mày không dập đầu xin lỗi tao, thì Lang ca tao sẽ giết chết cả nhà chúng mày!”

Đến lúc này, Lang ca vẫn còn đang uy hiếp Diệp Lăng và Mạc Tinh, hai người đều không khỏi vui vẻ, xem ra gã này cũng là một kẻ hung ác nha, nếu không thì sao mỗi ngày đều la hét muốn giết chết nhà người khác chứ?

“Rồi rồi, tao chờ mày, mẹ nó nếu như mày không thể khiến cả nhà của tiểu gia tao chết hết, tao cũng sẽ không giết cả nhà mày đâu, mà tao sẽ trực tiếp giết chết mày!”

Mạc Tinh cười hắc hắc thu chân lại, vỗ sở trưởng Dương ở bên cạnh, nhìn cái đầu đầy mồ hôi của ông ta: “Không tệ không tệ, tôi rất thích thái độ này của ông.”

“Tôi nghe nói bên phân khu nào đó đang thiếu một Phó cục trưởng, tôi rất xem trọng ông, hơn nữa ông cũng biết đấy, cha vợ của tên Diệp Lăng này là Ninh Quốc Cường, hắc hắc, chỉ cần chúng tôi nói tốt cho ông vài câu, thì ông sẽ không cần phải lo lắng đến việc ăn uống nữa!”

Đối với những người đứng về phe mình, Mạc Tinh vẫn luôn rất phóng khoáng, không thể quá hà khắc, nếu không, sau lưng Mạc Tinh làm sau có thể có nguyên một đám nhị thế tổ một lòng một dạ đi theo cậu ta cơ chứ.

Sở trưởng Dương nghe được lời này liền lập tức hớn hở, ông ta vô cùng cao hứng: “Mạc thiếu... Tôi đây... Cậu yên tâm, sau này cậu và Diệp thiếu cần gì thì cứ phân phó, lão Dương tôi nhất định sẽ nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hy sinh tính mạng để hoàn thành.”

Một Diệp Lăng ở bên cạnh cũng cười gật đầu, đối với loại người thông minh này thì cân nhắc bọn họ một chút cũng không có vấn đề gì cả.

“Lão Dương! Ông mau nói cho tôi biết, mẹ nó hai người bọn họ rốt cuộc là ai! Tôi sẽ không để yên cho bọn họ đâu!”

Lang ca ngẩn người, trong lòng lộp bộp một tiếng, gã thầm nghĩ không xong rồi, chỉ sợ Diệp Lăng và tên nhóc kia đều là những đại thiếu có bối cảnh thâm hậu, nhưng mà gã vẫn cứ cố hét lên.

Khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của sở trưởng Dương lập tức trầm xuống, không khỏi cười nhạo nhìn Lang ca: “Hai người bọn họ à? Ha hả, cậu không có tư cách để biết.”

“Mạc thiếu, Diệp thiếu, hai cậu cứ giao việc này cho tôi đi, lão Dương tôi nhất định sẽ giúp hai cậu xử lí thật tốt chuyện này.”

Sở trưởng Dương cũng là vì muốn được nở mày nở mặt ở trước mặt hai vị đại thiếu này, vì vậy ông ta đã tự động xin đi giết giặc, Diệp Lăng và Mạc Tinh gật đầu, Mạc Tinh chậm rãi nói: “Làm cho tốt, tôi sẽ gọi điện thoại cho Viện kiểm sát, nếu thằng nhóc này đã muốn động đến tôi, vậy thì tiểu gia tôi nhất định sẽ chỉnh chết hắn, hiểu chưa?”

Nói xong, Mạc Tinh và Diệp Lăng lên xe, chân ga vừa được đạp xuống, chiếc xe trong chớp mắt đã biến mất khỏi cửa trại tạm giam.

“Sở trưởng, chúc mừng chúc mừng, nếu như ông được làm Phó cục trưởng thì cũng đừng quên anh em chúng tôi đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúc mừng sở trưởng, sau này ngài chính là lãnh đạo đó!”

“Câu nói này sai rồi, chẳng lẽ hiện tại sở trưởng không phải là lãnh đạo sao, sở trưởng, tôi chúc ông sau này sẽ một đường lên trời, cây vừng liên tục nở hoa vươn cao!”

Sở trưởng Dương lập tức vui vẻ xua tay, cười hắc hắc, trông có vẻ rất thoải mái, ông ta nhìn theo bóng chiếc xe của đám người Diệp Lăng, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Đây chính là thời cơ tốt nha, sau này lão Dương ông ta cũng là người của đại thiếu đỉnh cấp đó, ra ngoài chỉ cần dùng danh tiếng này, thì ở Đông Hải này ai sẽ dám chống đối lại ông ta cơ chứ?

“Lão Dương! Ông nói cho tôi biết đi, hai người bọn họ rốt cuộc là ai, tôi không cam lòng!”

Sở trưởng Dương nhìn gã Lang ca mắc chứng cuồng loạn đang nằm trên mặt đất kia, khinh bỉ cười: “Hai người bọn họ? Lang ca à, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần sống hết nửa đời còn lại ở trong trại giam đi.”

“Nhưng tôi sẽ mở lòng từ bi mà nói cho cậu biết, hai người bọn họ, một người là sĩ quan cấp cao, người còn lại thì có cha là bí thư của thành phố Đông Hải này, cậu cảm thấy thế nào?”

Lúc sở trưởng Dương nói đến Mạc Tinh, ông ta liền giơ ngón tay cái của mình lên, biểu thị rằng người kia chính là Mạc Tử Đạo, người đàn ông kia như là một vị thần ở trong mắt ông ta.

Sau khi Lang ca nghe xong, gã liền hoàn toàn choáng váng, khuôn mặt gã trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi: “Không! Lão Dương! Mẹ nó ông đừng dọa tôi!”

“Tên đó là sĩ quan cấp cao? Ông nói dối! Nếu hắn là sĩ quan cấp cao thì làm sao có thể bị các người bắt vào đây chứ?”

“Đùa cái gì vậy! Tôi cho ông biết, ông đừng hòng hù dọa tôi, tôi sẽ không để yên cho hai tên kia đâu!”

Sở trưởng Dương nhìn Lang ca đang nằm trên mặt đất một chút, sau đó khinh bỉ cười, ông ta cũng không thèm nói tiếp mà chỉ một cuộc điện thoại cho cảnh sát, sau đó xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment