Bên trong trang viên, Diệp Lăng xuống xe, Trầm Nguyệt Tâm và Vương Thục Phân đang ở trong vườn hoa nói chuyện phiếm thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm không khỏi thở dài lắc đầu.
“Anh đó, em cũng chịu thua anh rồi, để anh đi xuống đó xem xét công ty, sao anh lại đi đấu rượu nữa rồi!”
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, mà Vương Thục Phân ở một bên cũng liên tục gật đầu, đi tới bên người Diệp Lăng: “Con trai à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy.”
“Con đã sắp làm cha rồi, chẳng lẽ hậu quả của việc đấu rượu con còn không biết sao, lỡ như xảy ra chuyện gì, con muốn đàn bà và con nít của gia đình này phải sống làm sao đây.”
Nghe bọn họ nói như vậy, Diệp Lăng chỉ biết xấu hổ gãi đầu, đây chính là mẹ nha, cho dù chúng ta mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng sẽ giống như Diệp Lăng mà thôi, ở trong suy nghĩ của mẹ, chúng ta vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Trở về nhà gặp lại các cô gái, sau đó Diệp Lăng lại nhận được điện thoại của Trần Lỗi, nói rằng buổi họp lớp sẽ được diễn ra ở một nhà hàng năm sao vào tám giờ tối nay, nói Diệp Lăng tuyệt đối đừng quên đến dự.
Diệp Lăng lập tức đồng ý, thậm chí nhà hàng năm sao kia cũng không hề khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã lăn lộn trong xã hội hơn một năm, một đám người dùng cơm ở trong một nhà hàng năm sao, việc này cũng không có gì là bất ngờ cả.
Buổi trưa Diệp Lăng lại ngồi bồi mẹ và ba người Hàn Thanh Tâm, Ninh Ngọc San, Alice đi đến bệnh viện của Vương Siêu để kiểm tra, thai nhi vẫn đang phát triển rất tốt, mọi thứ đều bình thường.
Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò ba người không nên làm việc gì mệt nhọc quá sức, dặn bọn họ nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoài ra còn phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Việc này khiến Vương Thục Phân vội vã gọi điện thoại cho người làm trong nhà, bảo bọn họ mau đi mua các loại thịt cá tôm, lẩm bẩm rằng nhất định phải làm chút đồ ngon cho ba cô con dâu bồi bổ thân thể.
Ba người lập tức ngẩn người, cười khổ nhìn Diệp Lăng, đặc biệt là Ninh Ngọc San, cô ta không khỏi phát sầu: “Chồng à, nếu còn ăn như vậy nữa thì em sẽ thành heo mất!”
Ở nhà lúc nào cũng bị Vương Thục Phân cho ăn gà thịt vịt cá, không dễ gì mới về nhà mẹ đẻ được một chuyến, thì Lý Xuân Ngọc và Ninh Quốc Cường lại tiếp tục chăm sóc cho cô ta toàn những đồ bổ, khiến cân nặng của cô ta tăng vọt.
Hàn Thanh Tâm cũng giống như vậy, thật đáng sợ, một người yêu cái đẹp như cô ta, bây giờ khi nhìn thấy số cân tăng vọt trên cân đo cân nặng kia, đáy lòng cô cũng hiện vẻ sợ hãi.
Lần này Diệp Lăng cũng chỉ có thể cười xin lỗi, việc này hắn không thể xen vào, đây là việc giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Sau khi đưa các cô gái và mẹ về tới nhà, Diệp Lăng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Vũ Nhu, là cô gái trước đây đã từng dùng hát bài hát Con đường bình phàm để chinh phục hắn ở trong một quán ăn.
Hiện tại Vũ Nhu đã kí hợp đồng với một công ty giải trí và trở thành một ca sĩ nổi tiếng, cô ta vừa mới phát hành ra album đầu tiên, hơn nữa công ty cũng dốc sức bồi dưỡng cô ta, cho nên hiện tại cô ta đã nổi tiếng khắp trời nam đất bắc rồi.
Đặc biệt là giọng hát riêng biệt của cô ta cũng khiến mọi người có thêm thiện cảm đối với cô gái có vẻ ngoài thanh tú này, số người hâm mộ từ từ tăng lên, đưa cô ta bước lên con đường nổi tiếng.
Vũ Nhu cũng không nói gì khác, cô ta chỉ muốn gặp mặt để cảm ơn Diệp Lăng, đối với việc này Diệp Lăng tất nhiên sẽ đồng ý.
Quán cà phê Phi Vũ, là một quán cà phê tương đối sang trọng ở thành phố Đông Hải, tuy rằng hiện tại Vũ Nhu đã nổi tiếng, nhưng cách cô ta ăn mặc vẫn mộc mạc như trước, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Diệp đại ca, em thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào, em có thể có được như ngày hôm nay, đó đều là do một tay anh bồi dưỡng ra!”
“Em cũng không biết phải nói như thế nào nữa, cám ơn anh, thật sự cảm ơn anh!”
Trên mặt Vũ Nhu mang theo nét thẹn thùng, cô ta liên tục nói, Diệp Lăng xua tay: “Nói những thứ này làm gì, có thể có được ngày hôm nay, đó đều là nhờ bản lĩnh của cô, nếu như cô là một kẻ bất tài không thể nâng đỡ nổi, thì cho dù tôi có giúp cô nhiều hơn nữa, cô cũng không thể nào nổi tiếng được.”
“Được rồi, đừng nói những việc khác nữa, cố gắng hát cho thật tốt, tôi muốn sân khấu Xuân Vãn năm nay nhất định phải có một chỗ ngồi dành cho cô, cố lên!”
Diệp Lăng mỉm cười, trong lòng đã xuất hiện một ý nghĩ, giúp người phải giúp đến cùng, sân khấu Xuân Vãn chính là điều chỉ có thể gặp mà không thể cầu đối với rất nhiều nghệ nhân.
Nhưng đối với những đại thiếu như Diệp Lăng và Mạc Tinh mà nói, nếu như bọn họ muốn tiến cử một người đi đến đó dự, thì đó cũng chỉ là một việc đơn giản mà thôi.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Vũ Nhu nhận được điện thoại của công ty cho nên đi về trước, còn lại một mình Diệp Lăng, hắn xoay người đi đến cửa hàng ngọc thạch của Vương Ngưng Mị.
Vương Ngưng Mị đang ở bên trong phòng làm việc, Diệp Lăng quan sát Vương Ngưng Mị đang gọi điện thoại để sắp xếp công việc, hôm nay cô mặc một chiếc áo màu đen ngắn tay cổ thấp, đồi tuyết trắng như ẩn như hiện, chỉ cần cô ta hơi khom lưng thì một nửa độ cong hoàn mỹ đã hiện ra ở trong mắt Diệp Lăng, khiến cho hắn không khỏi chấn động.
Chậc chậc, hắn đúng là có phúc, các cô gái ở bên cạnh hắn, ai cũng có nhan sắc bất phàm, vóc người lả lướt.
“Anh đúng là một đại sắc lang, nhìn cái gì đấy!”
Vương Ngưng Mị cúp điện thoại, sau khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng thì không khỏi mỉm cười, kỳ thực trong lòng vẫn rất đắc ý.
Bên cạnh Diệp Lăng có nhiều phụ nữ đến như vậy, mặc dù tình cảm giữa bọn họ cũng không tệ, nhưng mà phụ nữ thì đều thích so sánh, cho nên trên phương diện hấp dẫn, bọn họ đều khát vọng nhận được ánh mắt chứa đầy dục vọng của Diệp Lăng.
“Hắc hắc, nhìn gì à, em nói xem anh đang nhìn cái gì nào, anh đang nhìn bánh bao trắng đó.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, sau đó đi tới phía sau Vương Ngưng Mị, thân thể hắn khẽ cúi xuống, trực tiếp ôm lấy Vương Ngưng Mị, vuốt ve vùng da thịt non mịn kia của cô ta, vuốt đến mức trong lòng Diệp Lăng trở nên nhộn nhạo.
“Mau tránh ra, chúng ta đang ở công ty đó, lỡ như bị người khác thấy thì sao.” Khuôn mặt Vương Ngưng Mị lập tức đỏ ửng.
Diệp Lăng lập tức ngẩn người, sau đó cười hắc hắc: “Thấy được thì đã sao nào, anh là người đàn ông của em, thế nào, chẳng lẽ pháp luật còn không cho chồng chạm vào vợ sao?”
“Đúng rồi Diệp Lăng, anh hãy dành ra chút thời gian để đón em gái của Mạc Tinh về đây đi, anh không thể cứ để người ta ở Thủ Đô hoài như vậy được, hơn nữa có phải chúng ta cũng nên gặp mặt một chút hay không?”
Vương Ngưng Mị đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười, Diệp Lăng cả kinh, trên trán lập tức đổ mồ hôi, hắn cười hắc hắc: “Vợ à, em nói cái gì vậy, sao mà anh nghe không hiểu gì hết.”
“Anh còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa, người ta cũng là thiên kim đại tiểu thư, anh không thể bạc đãi người ta như vậy được, hơn nữa bọn em đều không trách anh, bọn em đã nghe Mạc Tinh nói rồi, anh cũng là người bị hại.”
Vương Ngưng Mị vừa nói vừa che miệng nở nụ cười, Diệp Lăng lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, tên khốn đáng chết này, sao miệng của cậu ta lại giống như cái quần bông vậy chứ, lỏng lẻo đến như vậy!”
“Được rồi được rồi, chẳng lẽ anh còn muốn lừa gạt bọn em cả đời hay sao, em còn nghe nói của em gái Mạc Tinh lớn lên rất khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ trong lòng anh không nhộn nhạo hay sao?”
Vương Ngưng Mị nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Lăng thì bật cười, nụ cười rất giảo hoạt, Diệp Lăng thành thật gật đầu: “Nói cũng phải, gạo đều đã nấu thành cơm thì sao lại không thể mang về chứ.”
Vừa nói xong, Diệp Lăng thế mà lại đứng tại chỗ gọi điện thoại cho Mạc Tư Thanh, nói với cô ta rằng hắn muốn đón cô ta về thành phố Đông Hải.
Lần này, ở bên đầu bên kia điện thoại, Mạc Tư Thanh thế mà lại khóc nấc lên, Diệp Lăng ngẩn người, thế này là thế nào, chẳng lẽ cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc này ư?
“Anh đúng là đồ ngốc, người ta đang kích động đó, cho dù nói là không về cùng anh, nhưng người ta vẫn là một cô gái, cô ấy làm sao mở miệng nói ra được chứ, người ta vẫn đang chờ anh nói ra đó!”
Vương Ngưng Mị nhỏ giọng lẩm bẩm nói, Diệp Lăng vội vã vỗ trán rồi đi sang một bên liên tục nói lời an ủi, hắn và Mạc Tư Thanh quyết định đợi thêm một tuần nữa rồi sẽ đến đón cô ta, để cô ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở trong hội sở.
“Đúng rồi Diệp Lăng, ngày mai đi đến Tân Cương một chuyến với em.” Đột nhiên Vương Ngưng Mị nhìn về phía Diệp Lăng nói.