Tân Cương?
Nơi đó là vùng biên giới của Hoa Hạ, cách rất xa, đi đến đó để làm gì?
Diệp Lăng hơi nghi hoặc, Vương Ngưng Mị thì cười cười, nói lý do cho Diệp Lăng. Hóa ra lần này, cô muốn đi đến Tân Cương để lấy ngọc thạch, hơn nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Tại Tân Cương, có một người thừa kế vương triều khoảng một trăm năm trước, được người ta gọi là vương gia. Nghe nói trong tay hắn có không ít đồ tốt, cho nên Vương Ngưng Mị muốn đến đó xem có thể lấy được chút gì từ hắn.
Phải biết rằng, nghề thu thập ngọc thạch này là một nguồn kho báu lớn của thị trấn, nếu bị ảnh hưởng thì sẽ khác biệt rất nhiều.
Hơn nữa, tên vương gia kia còn có không ít danh vọng và quyền lực. Nghe nói ở đấy, bất kể là ai cũng phải nể mặt, không dám đắc tội với hắn.
Cho nên, Vương Ngưng Mị mới chọn để Diệp Lăng đi cùng. Lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe đến đó, Diệp Lăng liền đồng ý. Dù gì đây cũng là vợ của hắn, không phải người ngoài, đương nhiên là phải đi cùng rồi.
Chủ yếu hơn chính là Diệp Lăng cũng rất hiếu kì. Hiếu kì tên được gọi là vương gia kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cách xưng hô như vậy cũng đã rất lâu hắn chưa được nghe qua.
“Đi thì cũng được thôi. Có điều, em cũng phải thưởng cho chồng em thứ gì đó chứ?”
Diệp Lăng cười ha ha, đi đến cửa phòng làm việc, khóa trái cửa. Sau đó lại cười đê tiện, đi đến bên cạnh Vương Ngưng Mị.
Vương Ngưng Mị lập tức ngẩn người, hoảng sợ nói: “Anh điên à? Đây là văn phòng, lỡ có người vào thì sao?”
“Sao là sao? Anh đã khóa cửa lại rồi, em nghĩ sẽ có chuyện gì nào? Haha, tới đây, bảo bối bé nhỏ của anh.” Nói xong, Diệp Lăng liền nhào tới như hổ đói vồ mồi.
“Vèo”, một cái áo lót màu đen bay vút lên, trong mắt Diệp Lăng hiện ra một cây cột thẳng trắng bóc. Vương Ngưng Mị suy nghĩ, dù sao cũng không thoát được, vậy không bằng cứ hưởng thụ trước vậy.
Trong chốc lát, khắp văn phòng tràn ngập âm thanh kì quái khiến lòng người phát run. Một nam một nữ không biết xấu hổ, “chiến đấu” trong phòng làm việc.
Âm thanh ù ù, mưa to gió lớn. Sau cuộc mây mưa, Diệp Lăng thỏa mãn ôm Vương Ngưng Mị vào ngực, vuốt ve làn da mềm mại của cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Vào lúc chạng vạng tối, Diệp Lăng đưa Vương Ngưng Mị về nhà. Sau đó lái xe đi về phía khách sạn năm sao mà Trần Lỗi nói với hắn.
Trước khi đi, các phụ nữ trong nhà đều khuyên bảo hắn. Nếu có bị bắt vì say rượu một lần nữa thì cũng đừng trở lại, đừng nói gì, bởi vì thật sự rất đáng xấu hổ.
Diệp Lăng vội đồng ý. Uống rượu là uống rượu, nhưng nhất định sẽ để người khác đưa mình về, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.
Lúc rời khỏi cổng, Diệp Lăng nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là sáu rưỡi, vẫn còn một nửa thời gian, vừa đủ để đến khách sạn. Thế là Diệp Lăng không nhanh không chậm lái xe rời đi.
Kết quả sau một giờ, Diệp Lăng bị kẹt xe ngay trên đường trong giờ cao điểm. Nhìn xung quanh lít nha lít nhít toàn là xe, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
“Mẹ nó, nhìn tình cảnh này có lẽ sẽ bị kẹt đến tận chín giờ mất. Vậy thì hay rồi, người quen biết còn dễ nói, người không biết có lẽ còn mắng mình kiêu ngạo nữa.”
Kẹt xe ở Đông Hải không thua kém gì với Đế Đô. Người ta thường nói Đế Đô kẹt xe rất kinh khủng, thế nhưng kẹt xe ở Đông Hải mới là đáng sợ nhất.
Phía sau là tiếng còi xe inh ỏi, Diệp Lăng bực bội vô cùng, tự hỏi bao giờ mới đến nơi đây?
Rốt cuộc vào lúc chín giờ, Diệp Lăng cũng đã đến được khách sạn đúng hạn. Đương nhiên, đúng hạn này chỉ là mong muốn của Diệp Lăng mà thôi.
Sau khi đậu xe xong, Diệp Lăng vội vàng chạy xuống, đi vào bên trong quán rượu. Sau khi hỏi được phòng đã thuê, Diệp Lăng mới vội vàng chạy tiếp.
“Kẹt”, cửa đẩy ra, bên trong căn phòng xa hoa là hai cái bàn tròn lớn. Cả hai bàn gần như đã đầy đủ người, tất cả đều là bạn học cũ của Diệp Lăng.
Đương nhiên, Lâm Vũ Tình cũng được mời tới. Chỉ là nàng có việc phải về nhà ngoại nên không thể đến được.
“Ai da! Đây không phải là Diệp Lăng hay sao? Sao lại đến muộn vậy chứ? Không được, không được, đến muộn thì phải phạt một chén.”
Một người đàn ông đứng lên, cười ha ha. Mọi người ở hai bàn liên tục chào hỏi Diệp Lăng, Trần Lỗi và Lý Bối Bối cũng đi đến, vẻ mặt vô cùng kích động.
Ngày hôm nay, hai người chính thức nhận được thông báo từ tổng công ty. Bởi vì biểu hiện tốt, có cố gắng trong công việc nên cả hai người đều chính thức được thăng chức, tăng lương, sau đó còn được phân bổ một chiếc xe hơn hai mươi vạn.
Lần này, hai người rất là vui sướng. Có điều, bọn họ cũng không quên được, đây chính là công lao của Diệp Lăng.
Mặc dù như Diệp Lăng đã nói, đây là thứ mà bọn họ nên nhận được. Thế nhưng trong cái xã hội này, bọn họ cũng không dám khẳng định liệu sẽ có xuất hiện biến cố nào hay không?
Hơn nữa, vị trí còn nhiều như vậy, nhân viên ưu tú cũng không phải ít, dựa vào cái gì mà một người mới làm được một năm như bọn họ lại được thăng chức?
“Diệp Lăng, tôi cũng không biết nói gì, chỉ có thể nói cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều!”’
Trần Lỗi không biết nên làm sao để biểu đạt niềm vui sướng trong lòng, không ngừng nói cảm ơn. Diệp Lăng xấu hổ đáp: “Nói nhiều như vậy để làm gì. Đều là người quen, không cần khách sáo.”
“Ơ, mà phải rồi, mọi người còn chưa bắt đầu sao? Hiện tại không phải đã chín giờ rồi ư? Vừa rồi tôi bị kẹt xe, thiếu chút nữa là bay tới đây rồi.” Diệp Lăng nói đùa.
Trần Lỗi lắc đầu: “À, mọi người cũng chỉ vừa mới tập hợp. Không chỉ có mình cậu bị kẹt đâu, mọi người cũng bị kẹt mà.”
“Ha ha, Trần Lỗi, thằng nhóc nhà cậu cũng ghê gớm đấy. Cậu và Bối Bối chắc cũng sắp thành lãnh đạo nhỏ của tập đoàn Hoa Mỹ rồi nhỉ, đúng là khiến chúng tôi hâm mộ.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mặc kệ thế nào, hôm nay hai người cũng phải mời khách. Tôi chỉ muốn làm nhân viên bình thường của tập đoàn Hoa Mỹ mà còn không vào được.”
“Đừng vậy chứ, về sau Bối Bối và Trần Lỗi thành ông chủ rồi, chúng ta cũng có thể đi theo hưởng phúc. Đâu phải ai cũng có bạn cũ là lãnh đạo một xí nghiệp lớn đâu?”
Mọi người hùa nhau nói, trong bọn họ có không ít người làm công chức, cũng có người làm nhân viên công ty, thế nhưng vẫn còn kém xa Trần Lỗi và Lý Bối Bối.
Phúc lợi của tập đoàn Hoa Mỹ vốn nổi danh, cho dù bọn họ đều có công việc ổn định thì khi nghe nói đến cũng phải thèm thuồng.
“Được rồi, nói vậy cũng xấu hổ. Chẳng qua là tôi tốt số, gặp được quý nhân mà thôi.” Trần Lỗi không nói ra thân phận của Diệp Lăng, mà chỉ ngầm ám chỉ Diệp Lăng.
“A, nói như vậy, vậy thì quý nhân ở đâu? Mau đưa ra đây, để bọn tôi cùng nịnh bơ xem sao?”
“Đúng rồi, quý nhân sao có thể dùng một mình được? Haha, hay là hỏi thứ quý nhân kia của cậu, xem xem còn thiếu người không. Tôi vừa hiền lành, vừa khỏe mạnh, còn chờ người ta đến khám phá đấy.”
Tất cả mọi người đều cười ha ha, Trần Lỗi cũng cười theo, sau đó hắn đột nhiên chỉ vào Diệp Lăng: “Qúy nhân của tôi chính là cậu ấy!”
Nhìn thấy Trần Lỗi chỉ vào Diệp Lăng, tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó lại cười lớn.
“Ha ha, Lỗi tử, cậu nói đùa sao? Diệp Lăng á?”
“Diệp Lăng, cậu thành quý nhân lúc nào vậy? Không được, tôi phải nhường ghế cho cậu thôi.”
“Mẹ tôi có hỏi, tại sao đến họp lớp lại phải quỳ như vậy?”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều rối rít, ồn ào không ngừng.