Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 539 - Chương 539: Cho Các Người Mở Mang Tầm Mắt.

Chương 539: Cho các người mở mang tầm mắt.

Nếu Trần Lỗi nói người khác, có lẽ các bạn học sẽ cười ha ha vài tiếng, sau đó nói đùa, trêu ghẹo.

Thế nhưng người nói đến là Diệp Lăng, tất cả mọi người đều phá lên cười. Đừng nói đùa, ai cũng có thể là quý nhân, chỉ riêng Diệp Lăng là không thể.

Bởi vì trước kia khi còn đi học, Diệp Lăng là một người không bao giờ để lộ tài năng. Đương nhiên, không phải bởi vì hắn là người ưu tú mà chỉ đơn giản là không hề tồn tại.

Học tập, nhan sắc, tất cả đều bình thường. Nhà cũng không giàu, cố gắng lắm mới có được một cô bạn gái, kết quả sau khi tốt nghiệp còn bị người ta đá.

Có lẽ thứ duy nhất mọi người nhớ kĩ về hắn cũng chỉ là trò cười để tám chuyện khi hắn bị đá mà thôi.

Hơn nữa, tất cả mọi người mới tốt nghiệp có một năm. Nếu nói Diệp Lăng sống khá ổn, mọi người còn có thể tin, nhưng nếu nói hắn là quý nhân của Trần Lỗi thì đấy chắc chắn là nói dối.

Trần Lỗi và Lý Bối Bối dù gì cũng là nhân viên tinh anh của tập đoàn Hoa Mỹ. Quản lý của một công ty nhỏ cũng không bằng được bọn họ.

Trần Lỗi nhìn mọi người cười nhạo thì muốn giải thích, nhưng Diệp Lăng lại vỗ vai anh. Trước khi đến họp lớp, hắn đã đoán trước được sẽ có việc này, cho nên không nhất thiết phải giải thích.

Tình huống lúc này giống với câu nói, cuộc sống xô đẩy không cần giải thích.

Trần Lỗi gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ nó, một lũ mắt chó coi thường người khác. Ước gì có cái dao ở đây rạch mông các người ra để các người mở mang tầm mắt.”

Diệp Lăng lập tức phì cười. Thằng nhóc này đúng là nhân tài, những từ ngữ như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Mọi người cười xong, lại bắt đầu hàn huyên. Trần Lỗi và Lý Bối Bối lấy ra một cái ghế để Diệp Lăng ngồi ở bên cạnh.

“Này, Diệp Lăng. Bây giờ cậu đang làm gì? Đã kết hôn chưa?”

“Đúng rồi, Diệp Lăng. Hiện tại cậu thế nào? Nếu công việc cậu có gì không vừa ý thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sống cũng không tệ lắm có thể xem xét tìm giúp cậu một công việc.”

Một đám bạn học cũ làm ra vẻ như rất tốt bụng, Diệp Lăng bật cười: “Tôi à? Hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì vợ mang thai nên không đi làm nữa.”

“Cái gì? Cậu kết hôn rồi sao? Sao không thấy cậu nói gì vậy? Thằng nhóc này chẳng có tình nghĩa gì cả, có phải xem thường chúng tôi rồi không? Đến cả việc kết hôn cũng không nói.”

“Đúng vậy đó, Diệp Lăng, cậu đúng là, kết hôn cũng không nói cho ai hết. Chẳng lẽ sợ bọn tôi đi ăn chực hay sợ bọn tôi không tặng cậu tiền lễ à?”

“Vợ cậu mang thai rồi sao? Chậc chậc, vậy mà cậu còn ở nhà nghỉ ngơi, không phải là hơi thiếu trách nhiệm sao? Cậu là đàn ông, lẽ ra phải đi kiếm tiền chứ?”

Trong lúc nhất thời, Diệp Lăng bị bạn học cũ tấn công liên tiếp. Trần Lỗi muốn thay mặt Diệp Lăng giải thích, Diệp Lăng thì chỉ cười nhẹ: “Thật sự rất xin lỗi. Hôn lễ của tôi có chút vội vàng, ngày khác sẽ mời mọi người ăn cơm.”

“Ngày khác làm gì, hôm nay không phải là một cơ hội tốt sao? Để hôm nay luôn đi, mọi người thấy thế nào?”

Đột nhiên, có một tiếng cười vang lên. Mọi người quay ra sau, trông thấy một người cao lớn đi vào. Ngoại hình cũng không tệ lắm, cũng có chút khí thế.

“Đúng vậy Diệp Lăng, tôi thấy lời nói của Dương Phong rất hợp lí. Hôm nay thì sao, coi như là đền bù hôn lễ của cậu, ha ha!”

“Đừng đùa nữa. Đây là khách sạn năm sao, là một buổi họp lớp, sao có thể để cho Diệp Lăng trả tiền?”

“Đúng rồi, đây chính là họp lớp, muốn mời thì để sau rồi mời. Hơn nữa người ta muốn mời ở đâu thì đi ở đó, nếu không đi thì cũng không có ai bắt các người đi.”

Dương Phong vung tay áo, mỉm cười, kéo một cái ghế ngồi đối diện Diệp Lăng: “Thôi, chỉ là nói đùa thôi mà. Bữa này để tôi mời.”

“Mọi người, có một câu nói, ăn ngon uống ngon. Đừng nghĩ đến thứ gì khác, tôi chỉ là nhớ mọi người, muốn cùng mọi người tâm sự mà thôi.”

Những người khác thấy vậy, vội vàng lấy lòng Dương Phong. Diệp Lăng nhìn Dương Phong ngồi đối diện, không nhịn được cười.

Tên Dương Phong này có gia cảnh không tệ, nghe nói cha hắn còn là một lãnh đạo bậc trung. Trước kia lúc còn đi học, hắn chính là một kẻ làm mưa làm gió.

“Diệp Lăng, đừng quan tâm đến cậu ta. Tôi nghe nói cha cậu ta mới được phong làm cục trưởng gì đó. Cho nên cậu ta mới hả hê, đắc ý như vậy đó!”

Trần Lỗi khinh thường nói. Thế nhưng, anh cũng rất rõ ràng, tên Dương Phong này tới đây chỉ để khoe mẽ, cũng chẳng có ý tốt gì.

Mọi người đã tới đông đủ, tất cả ngồi lên ghế, sau đó bắt đầu uống rượu, nói chuyện phiếm. Đồ ăn ở đây khá ngon, bởi vì là khách sạn năm sao nên hương vị rất thơm ngon.

Rượu là Phi Thiên Mao Đài.

Thuốc lá là Nhuyễn Trung Hoa. Với một người bình thường, bữa cơm này cũng phải tới hai vạn, bằng lương của một giai cấp phổ thông. Quả thật ăn không nổi.

“Lại đây, Diệp Lăng. Nghe nói bây giờ cậu còn chưa có công việc. Đúng lúc ba tôi sắp lên làm cục trưởng. Có chuyện gì khó xử cứ nói cho anh đây, anh đây sẽ giúp cậu giải quyết.”

Dương Phong mỉm cười, ngạo nghễ nói. Gã giơ ly rượu lắc lắc với Diệp Lăng, Diệp Lăng cũng không tức giận gì, chỉ đứng lên cụng ly rượu với hắn.

“Phong ca, nghe nói ba anh sắp lên làm cục trưởng. Vậy không phải sau này anh sẽ là đại thiếu gia hay sao?”

“Đúng vậy, Phong ca. Về sau có chuyện gì, anh cũng phải chiếu cố cho chúng tôi một chút đấy, ha ha!”

Diệp Lăng uống rượu xong thì ngồi xuống, nhìn Dương Phong đang rất hưởng thụ với những lời nịnh nọt. Hắn liền mỉm cười, nhưng trong lòng không hề tức giận. Ở địa vị này của hắn, nếu còn khoe khoang bản thân trong buổi họp lớp thì đúng là rất mất mặt.

“Đúng rồi, Diệp Lăng. Tôi nghe nói Lâm Vũ Tình và cậu đã kết hôn? Không phải thật chứ?”

Đột nhiên, có một nữ sinh nghi ngờ hỏi, lập tức căn phòng chìm vào yên tĩnh. Dương Phong kinh ngạc, bởi vì Lâm Vũ Tình chính là nữ thần mà hắn thầm mến ròng rã trong suốt bốn năm đại học.

Diệp Lăng nhìn mọi người, tất cả đều mang theo ánh mắt chờ đợi, hắn nhẹ gật đầu. Chỉ đơn giản như vậy cũng khiến cho không khí lập tức trở nên xôn xao.

Không phải chứ, chẳng lẽ đây chính là câu chuyện tình yêu cổ tích giữa người đẹp và quái vật sao? Hay nói đúng hơn, chính là quái vật hoàn mỹ nghịch tập?

Lâm Vũ Tình chính là hoa khôi của trường, tính cách tốt, gia thế cũng không tệ. Nghe nói ông của cô ấy, chính là ngôi sao sáng trong giới văn học, bậc thầy đời đầu.

“Diệp Lăng! Cậu cũng được đấy. Đúng là chân nhân bất lộ tướng, tôi bắt đầu khâm phục cậu rồi!”

“Đúng vậy, không thể tin được. Diệp Lăng, cậu làm cách nào có được Lâm Vũ Tình vậy, mà sao lại không dẫn cô ấy tới?”

“Cậu có bị ngốc không, không thấy người ta bảo vợ người ta đang mang thai sao? Người đó chắc chắn là Lâm Vũ Tình rồi!”

“Mẹ nó, mang thai luôn rồi sao? Các cậu cũng đừng hỏi vì sao tôi lại quỳ khi nói chuyện với các cậu.”

Diệp Lăng xấu hổ cười. Làm sao mà bản thân lại biến thành con quái thú, thành sinh vật hiếm có để mọi người vây xem như vậy chứ?”

“Diệp Lăng!! Bọn họ đang nói sự thật ư?”

Dương Phong đột nhiên trầm giọng. Sau khi tốt nghiệp một năm hắn vẫn luôn tìm cách liên lạc với nữ thần của mình.

Hôm nay, khi nghe được tin tức này, hắn cảm giác thế giới như sắp diệt vong. “Toang” một tiếng, trái tim vỡ nát.

Bình Luận (0)
Comment