Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 540 - Chương 540: Chi Phí Thấp Nhất.

Chương 540: Chi phí thấp nhất.

Dương Phong không phục, cực kì không phục. Dựa vào cái gì mà một người vừa đẹp trai, vừa giàu có như hắn lại không có được người đẹp, lại để người đẹp rơi vào tay một tên bụi đời như vậy?

Hắn cảm thấy tức giận vô cùng, bất kể như nào hắn cũng không phục. Mặc kệ Lâm Vũ Tình có hảo cảm với hắn hay không.

Đừng nói cái gì mà mối tình đơn phương, hắn không phục. Đơn giản như vậy thôi!

Diệp Lăng nhìn Dương Phong, gật đầu, nhún vai nói: “Thật ngại quá, quên mất không mời cậu uống rượu mừng. Nếu có thời gian, tôi và Vũ Tình sẽ mời cậu một bữa sau.”

Đầu Dương Phong thiếu chút nữa đã đập xuống đất. Mày đang nói đùa hay chế giễu tao đây?

Bố mày vốn đã nóng tính, mày có tin tao cho mày mấy cái bạt tai không, dám trêu chọc tao? Ai thèm uống rượu mừng của bọn mày. Cút hết đi.

“Được, nhưng cậu mời khách cũng đừng keo kiệt quá. Tôi nghe nói gần đây có loại rượu tên là Ngọa Long Túy. Chúng ta uống cái đó được không?”

Dương Phong cười khẩy, thầm nghĩ tên này sẽ nói thế nào đây? Ngọa Long Túy là loại rượu đến ông đây còn khó khăn lắm mới có được, huống chi là Diệp Lăng.

Những người khác dù chưa từng uống nhưng cũng biết đến tên tuổi của nó. Ngọa Long Túy chính là kỳ rượu hiện tại, hồi trước còn đánh bại mười loại rượu vang nổi tiếng trong trận đấu ở Nam Dương kia mà.

Hiện tại, giá cả của một bình Ngọa Long Túy trong chợ đen phải lên tới ba vạn, tăng gấp ba lần. Thế nhưng dù như vậy thì cũng khó có thể mua được.

Mọi người đều khẩn trương, đến cả Trần Lỗi cũng có chút sốt sắng. Loại rượu này không dễ mua, dù có tiền cũng không mua được. Mặc dù hiện tại Diệp Lăng đã thay đổi hoàn toàn nhưng liệu hắn có mua được loại rượu này hay không?

Thế nhưng, có một việc xảy ra khiến mọi người đều không thể tin được, đó là Diệp Lăng đã gật đầu, hơn nữa còn mỉm cười nói: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ bao cậu ăn uống no say. Yên tâm đi.”

Tất cả đều ngẩn người, đặc biệt là Dương Phong, hắn cười lớn: “Dựa vào cậu sao, Diệp Lăng? Cậu đang nói đùa ư? Cậu cho rằng cưới được Lâm Vũ Tình thì sẽ có được cả thế giới chắc. Đó là Ngọa Long Túy đấy!”

“Cậu không biết hiện tại Ngọa Long Túy đại diện cho thứ gì đâu. Đó chính là biểu tượng thân phận tuyệt đối. Đừng làm trò cười nữa.”

Dương Phong vừa cười, vừa châm chọc. Diệp Lăng cũng không vội, nói vậy chẳng khác nào dùng Ngọa Long Túy để quảng cáo cho hắn. Hắn chẳng có gì phải tức tối, chỉ người nào thật sự như vậy mới đáng tức thôi.

Diệp Lăng cũng không nhiều lời, nhưng sau đó, Dương Phong có hai ba lần làm khó hắn. Trần Lỗi nhìn thấy cũng tức giận, nâng ly cụng vào ly rượu của Dương Phong hai lần.

Diệp Lăng thì chẳng để tâm. Họp lớp chính là để ôn lại ký ức, không đáng để tức giận. Lần họp lớp này, mặc dù cũng có dính dáng đến tiền bạc và mấy kẻ nịnh hót, nhưng hồi ức thì vẫn luôn đẹp như vậy.

Sau khi cơm rượu đầy đủ, mọi người lại ồn ào muốn đi tăng hai. Diệp Lăng vốn định không đi, thế nhưng cả đám người cứ lôi kéo hắn, bắt hắn đi cho bằng được.

“Được rồi, nhưng mà tôi nói trước. Tất cả chúng ta đều uống rượu, nếu không đi được thì phải tìm người lái xe. Không được để bị bắt.”

Diệp Lăng vội xua tay. Chuyện ngày hôm qua đã khiến hắn vô cùng mất mặt với những người phụ nữ trong nhà. Nếu chuyện này còn lặp lại một lần nữa thì chẳng khác nào là tự vả vào mặt hắn.

“Nói gì đấy, phía đối diện chẳng phải có một quán KTV sao? Đi thôi, chúng ta đi hát một lúc.”’

Dương Phong vung tay lên, trông rất phóng khoáng, có nét của một người lãnh đạo. Đương nhiên, hắn cũng chính là một con hạc giữa bầy gà mới tốt nghiệp này.

Diệp Lăng khẽ gật đầu. Nếu đã như vậy thì đành đi cùng mọi người thôi. Vất vả lắm mới gặp nhau được một lần, không nên để cho mọi người mất hứng.

“Diệp Lăng, cậu lái xe gì vậy? Lỡ đâu đụng vào người ta thì phải làm sao bây giờ?”

Dương Phong cười ha ha, sau đó đi đến trước bãi đỗ xe, vỗ vỗ vào trước xe BMW X5 của mình. Nét mặt hắn cực kì kiêu ngạo khiến cho không ít bạn học cũ phải kinh ngạc hô lên.

“Trời đất ơi, đây chính là BMW X5. Phong à, cậu ghê gớm thật đấy. Mới ra trường một năm đã đi xe hạng sang gần trăm vạn rồi.”

“Đúng vậy, thật sự là khiến người ta ghen tỵ. Ngay cả bánh xe bọn em cũng chẳng mua nổi, vậy mà anh Phong đã sở hữu được nó rồi.”

“Cậu nói cái gì đấy, cậu mà có tư cách so sánh với anh Phong sao? Chúng ta cũng chỉ đáng xách dép cho anh ýthôi.”

Dương Phong nghe thấy mọi người nịnh nọt thì vui vẻ không thôi nhìn qua Diệp Lăng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Gã không hiểu sao, kể từ sau khi nghe được việc Lâm Vũ Tình kết hôn với Diệp Lăng, gã cứ nhìn Diệp Lăng là thấy chướng mắt.

“Cái này không phải của tôi, mà là của ông già tôi. Nhưng mà, nếu làm tốt, thế giới này sẽ sớm có chỗ cho chúng ta thôi.”

“Người sáng lập Taobao, rồi thì người sáng lập QQ, chúng ta chỉ cần có niềm tin thì nhất định sẽ làm được như bọn họ.”

“Tiền bối là để cho chúng ta vượt lên. Nếu không, ý nghĩa của về sự tồn tại của bọn họ cũng chỉ là những đồng tiền mà thôi. Haha!”

Nghe Dương Phong bình luận về hai vị bá chủ Internet, Diệp Lăng liền khinh thường cười một tiếng. Ngu ngốc! Người ta có thể đứng vững chân trên thế giới tự nhiên đều có đạo lí riêng của mình.

Bộ não, thủ đoạn, mưu kế, may mắn, quý nhân, chỉ cần thiếu một thứ thì đều không được. Nếu không, thế giới này cũng chẳng hỗn loạn như vậy.

KTV Kim Hoàng là một trong những KTV đẳng cấp ở thành phố Đông Hải. Nghe nói những nhân viên ở nơi này đều là các mỹ nữ từ các trường đại học danh tiếng, sở hữu trình độ ăn nói hơn người.

Nơi này thực sự là một động tiêu tiền. Có người từng nói, muốn đến Kim Hoàng để ăn chơi thoải mái một đêm, phải có hơn mười vạn may ra mới đủ.

Hơn nữa, bối cảnh nơi này cũng rất vững chắc. Ông chủ nơi đây là một nhân vật đẳng cấp ở thành phố Đông Hải, không có mấy ai dám trêu chọc.

Một đám người tiến vào đại sảnh vàng son lộng lẫy. Nhân viên tiếp khách nhìn thấy có nhiều người như vậy, lập tức cười tươi như hoa, bởi vì đông người thì chi phí cũng không tồi đâu.

“Kính chào quý khách, tôi thấy quý khách đi nhiều người như vậy, chi bằng thuê một căn phòng hạng sang đi. Đúng lúc chúng tôi cũng còn lại một phòng.”

Dương Phong như bị cồn gây mê, chẳng thèm nghĩ ngợi liền vung tay lên đồng ý. Thế là nhân viên phục vụ dẫn đám người đi về phía căn phòng hạng sang kia.

Căn phòng mang mã số 8888, trang thiết bị bên trong đều khiến cho những sinh viên mới ra trường một năm phải mở mang tầm mắt.

Những đồ vật trang trí ở đây đều không phải dạng tầm thường, riêng cái đèn treo phía trên kia ở ngoài thị trường cũng không dưới mười vạn tệ. Căn phòng này ngoại trừ sang trọng thì chỉ có sang trọng hơn.

“Đúng rồi ,quý khách, chi phí thuê căn phòng này thấp nhất là 88,800 tệ.”

Nhân viên phục vụ nói nhỏ với Dương Phong. Dương Phong vốn đang hào phóng vung tiền, đột nhiên ngẩn người, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chi phí thấp nhất đã gần chín vạn? Đùa sao, đi họp lớp cùng bạn bè cũ, chỉ ca hát thôi cũng hết chín vạn?

Dù là tên ngốc cũng không tiêu phí nhiều như thế, hơn nữa đây cũng không phải việc quan trọng gì.

Quan trọng là Dương Phong cũng không có nhiều tiền như vậy. Nếu là một hai vạn, hắn còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đây lại là chín vạn.

Hay là thôi đi. Nếu còn làm, ông già nhà hắn sẽ đánh chết hắn mất.

Bình Luận (0)
Comment