Dương Phong bối rối không biết làm sao. Tiền ăn cơm lúc nãy hắn đã trả hơn nửa, cũng mất gần một vạn. Thực sự là một con số không nhỏ.
Bây giờ lại phải trả nhiều như vậy. Hắn nhìn bạn học chung quanh, Dương Phong cũng tự thấy ớn lạnh, bắt bọn họ trả chín vạn?
Tỉnh mộng đi. Chỉ sợ một lát bọn họ sẽ chạy mất dép, còn chưa hát nổi một giây.
Nhân viên phục vụ thấy được nét mặt của Dương Phong, lập tức cười khinh thường. Loại người này hắn cũng đã gặp nhiều, không có tiền nhưng cứ ra vẻ ta đây, cuối cùng rơi vào cảnh xấu hổ.
“Quý khách, rốt cuộc ngài có muốn hát hay không? Nếu ngài không hát, căn phòng hạng sang này chúng tôi sẽ giữ lại.”
Giọng điệu của nhân viên phục vụ trở nên lạnh lùng hẳn so với thái độ cung kính kia, khác nhau một trời một vực. Đây chính là hiện thực.
Dương Phong cắn răng, nhưng trong túi lại không có tiền, cũng không thể mượn tiền cha mình được. Hắn nhìn sắc mặt nhân viên phục vụ, tức tối giậm chân một cái, chuẩn bị nói không hát nữa thì Diệp Lăng đi đến.
“Chúng tôi sẽ thuê căn phòng này. Đây là thẻ của tôi, mang đi quẹt đi.”
Diệp Lăng mỉm cười, đưa ra một cái thẻ vàng. Nhân viên phục vụ lập tức ngẩn người, liền vội vàng gật đầu. Hắn cũng đã gặp nhiều nên biết được, hạn mức tiêu hao của loại thẻ này rất lớn, ít nhất cũng gần trăm vạn tệ.
Dương Phong được Diệp Lăng giải vây, cảm giác lúng túng hồi lâu sau đó liền cười nói: “Cậu được đấy. Bây giờ sống cũng không tệ nhỉ. Đi thôi, tôi sẽ nhớ ân tình này của cậu.”
“Nói những lời như vậy làm gì. Đều là bạn học, ai trả cũng vậy, mọi người vui là được rồi.”’
Diệp Lăng mỉm cười, mọi người bên trong đã bắt đầu ca hát. Sau khi nhân viên phục vụ quẹt thẻ thì cung kính trả lại cho Diệp Lăng, sau đó bưng mâm đựng trái cây, đồ ăn vật, rượu vang mang lên đầy bàn.
Một đám bạn cũ một năm không gặp lại bắt đầu cuồng loạn, đương nhiên là cụng rượu với nhau rồi.
“Diệp Lăng, hai anh em ta cùng hát một bài chứ nhỉ. Tôi muốn cảm ơn cậu.”
Trần Lỗi huých nhẹ vào Diệp Lăng, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được thôi, cậu không biết đâu, tôi còn được gọi là tiểu mạch bá Đông Hải đấy. Cậu mà so ca hát với tôi thì thua là cái chắc.”
“Tôi nhổ vào. Cậu dọa ai vậy? Ai mà không biết giọng hát của cậu kinh khủng cỡ nào, chấp nhận thua cuộc đi.”
Trần Lỗi vội xua tay, cười ha ha. Sau đó đứng lên, chọn bài “Anh em tốt của tôi” của Tiểu Thẩm Dương và Cao Tiến.
Lúc ở trên sân khấu, mặc dù Tiểu Thẩm Dương luôn giả gái, hoặc giả xấu xí để làm trò đùa cho công chúng. Thế nhưng khi hắn cất giọng thì lại rất hay, phù hợp với định nghĩa trong lòng mọi người.
Diệp Lăng cầm lấy mic, họ nhẹ, thử mic một chút. Tiền này chi rất đáng, chất lượng và phục vụ đều tốt, không hề bị lệch hay nhảy âm một chút nào.
Âm nhạc từ từ vang lên, một đám bạn học cũng ngừng huyên náo, chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng dần chuyển đổi.
Vào thời khắc mà cậu huy hoàng.
Hãy để tôi hát một bài vì cậu.
Anh em tốt của tôi.
Nếu khổ tâm hãy nói với tôi.
Đường lớn chúng ta cùng đi.
Cho dù là sông cũng sẽ vượt qua.
Một chút mệt mỏi, chút khổ sở.
Cũng nào có xá gì.
Vào lúc cậu cần tôi.
Tôi sẽ cùng cậu vượt qua.
Anh em tốt của tôi.
Nếu khổ tâm hãy nói với tôi.
Cuộc sống khó khăn lên voi xuống chó.
Vẫn phải kiên cường sống tiếp.
Có khóc, có cười.
Chí ít cậu vẫn còn có tôi.
Tình nghĩa bạn bè cao hơn cả trời.
Bao la hơn trời.
Ta nhất định phải nhớ kĩ những năm tháng ấy.
Tình nghĩa bạn bè kiếp này.
Rất ít khi to lớn như vậy.
Giống như một chén rượu.
Giống như một ca khúc cũ.
Âm nhạc từ từ ngưng lại, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại âm thanh của Diệp Lăng. Trần Lỗi đã sớm ngừng hát, không thể tin được nhìn Diệp Lăng.
Nốt cao của Tiểu Thẩm Dương không được Diệp Lăng hát ra, ngược lại, hắn hát ra một phiên bản tang thương trầm thấp, nhưng lại vô cùng xúc động.
Âm thanh Diệp Lăng dù rất trầm, nhưng vẫn có giai điệu. Hơn nữa, người từng trải như hắn hát lên, tự nhiên mang theo một cảm giác đau buồn, có ý vị hàm súc.
“Hay! Rất êm tai! Diệp Lăng, cậu đúng là giấu tài mà. Tôi thấy cậu nên đi tham gia chương trình Tân giọng ca Trung Quốc mới đúng.”
“Ca khúc mới của Mao Tuyến rất êm tai. Tôi luôn bướng bỉnh, khô khan như thế.”
Diệp Lăng cười ha ha, bỏ mic xuống. Những bạn học khác cầm lấy mic, mở một bài hát khác.
Trần Lỗi vội vàng ngồi bên cạnh Diệp Lăng: “Tôi tự hỏi, thằng nhóc cậu lấy gì mà cưa đổ được Lâm Vũ Tình. Hóa ra cậu cũng sành sỏi đấy, thứ gì cũng tinh thông. Haha, nếu tôi là nữ, có khi cũng đổ gục trước cậu rồi.”
“Bối Bối, cứu mạng, chồng của cậu ở đây nè.” Diệp Lăng vội làm bộ đầu hàng khiến Lý Bối Bối cười ha ha.
Mọi người ca hát, đùa giỡn, Diệp Lăng đứng dậy, đi toilet. Bởi vì hắn uống quá nhiều bia nên không chịu được nữa.
Sau khi Diệp Lăng rời khỏi căn phòng, cửa phòng liền bị một người đạp ra. Sau đó có một người đàn ông mặc áo đen ngắn tay đi vào, vẻ mặt u ám.
“Anh là ai? Sao lại bất lịch sự xông vào phòng người khác như vậy?”
Dương Phong lập tức đứng lên. Hắn tự cho mình là người hùng của lớp, vào thời điểm mấu chốt, đương nhiên là phải đứng ra bảo vệ mọi người. Lỡ đâu có cô gái nào để ý đến thì buổi tối này cũng không uổng phí.
“Uỵch”, người đàn ông áo đen không nói tiếng nào, tung ra một cước, đạp Dương Phong bay ra chỗ ghế salon cách đó không xa.
“Mẹ nó, bọn mày là bọn quái nào hả? Anh em, lũ khốn khiếp này dám đánh anh Phong. Lên, đập chết bọn chúng!”
Mấy tên đi theo nịnh bợ Dương Phong lập tức hùng hổ kêu lên, cầm lấy gạt tàn thuốc pha lê trên mặt bàn, phi về phía người áo đen.
Những người khác cũng vô cùng tức giận. Buổi họp lớp của bọn họ đang vui vẻ, lẽ nào lại để cho lũ khốn khiếp này quấy rối!
Lập tức, hơn hai mươi nam sinh trong phòng hăm he tung nắm đấm. Dương Phong chật vật đứng lên, cười khẩy: “Bọn mày là ai? Có biết tao là ai không mà dám tới gây chuyện?”
Hắn còn chưa nói xong, người đàn ông áo đen đã rút từ trong ngực ra một cục sắt đen nhánh, nhắm thẳng vào đám người.
“Tao hỏi chúng mày, đứa nào dám nói thêm một câu nữa, tao giết!”
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, có kẻ nhát gan bị dọa đến mềm nhũn cả chân, sắc mặt hoảng sợ, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Nữ sinh còn không dám thở, cục sắt kia mà phi về phía ai thì chắc chắn sẽ chết thật.
“Mau cút khỏi đây! Trong vòng một phút dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này cho tao, nếu không, cả đám bọn mày đều chết chắc!”
Người đàn ông áo đen cười khẩy, dựa vào tường, nhìn một đám ngơ ngác đến ngẩn cả người. Mấy đứa nhóc chưa thấy qua máu thì cũng chẳng làm nên được chuyện gì.
“Nhưng đây là phòng bọn tôi thuê, bọn tôi là người trả tiền!”
Dương Phong gắng gượng nói nốt một câu. Thế nhưng còn chưa nói xong, người áo đen đã giơ tay lên, Dương Phong lập tức ngậm miệng lại.
Giờ phải làm sao đây? Đành đi thôi, trời đất bao la, danh dự cũng lớn nhưng làm sao sánh được với một cái mạng nhỏ.
Diệp Lăng đi ra từ trong phòng vệ sinh ra. Khi trở về phòng liền trông thấy đám bạn học hoảng sợ, rầu rĩ rời khỏi.