Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 542 - Chương 542: Thái Tử.

Chương 542: Thái Tử.

Vốn đang chơi đùa rất vui, vừa mới bắt đầu hưng phấn một chút, mọi người lại chuẩn bị đi đâu đây?

Nhìn bộ dáng còn giống như không có ý muốn nói với mình một tiếng, thế này có vẻ cũng không hay lắm nhỉ? Trần Lỗi và Lý Bối Bối cũng thế, sao lại không gọi cho mình cuộc điện thoại?

“Các cậu làm gì vậy? Còn chưa chơi được gì đã bỏ đi là sao?”

Diệp Lăng thấy vẻ mặt của Trần Lỗi và Lý Bối Bối hoảng sợ, đi lên cười hỏi.

Lý Bối Bối vội vàng xua tay: “Đi mau, người ta có cái đó. Đi mau!” Nói xong, Lý Bối Bối dùng hai ngón tay liên tục ra hiệu.

Diệp Lăng nghi hoặc. Vậy là sao? Chẳng lẽ bọn họ diễn trò để trêu mình?

Đúng lúc này, tên mặc áo đen kia lại lấy ra cái cục màu đen kia, đặt lên đầu Diệp Lăng.

“Tao nói, trong vòng một phút, tất cả bọn mày phải cút hết cho tao. Mau lên!”

Diệp Lăng ngẩn người, mở to mắt nhìn. Hóa ra là vì chuyện này mà đám bạn học mình lại tỏ vẻ như sắp gặp thần chết đến nơi rồi.

“Người anh em, vậy là sao? Căn phòng này bọn tôi đã thuê, bỏ ra hết mấy vạn. Anh làm thế này có phải hơi ngang ngược rồi không?”

Diệp Lăng giơ hai tay cười ha ha. Trong hành lang, một vài bạn học của Diệp Lăng thấy vậy liền vội chạy trốn, chỉ còn lại một nửa đám người là còn đó.

Trần Lỗi nhìn đám người kia chạy trốn, tức giận chửi. Đúng là một đám không có tình nghĩa, bạn học cái gì chứ?

“Ha ha, buồn cười, thật sự buồn cười. Mày là người đầu tiên dám nói lý lẽ với tao đấy. Tao nói cho mày biết, căn phòng này sẽ được Thái Tử ca của bọn tao dùng. Tất cả bọn mày cút hết đi!”

Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói, sau đó cười ha ha khiến cho mọi người nhất thời choáng váng.

Thái Tử ca là người đứng đầu, tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm của thành phố Đông Hải. Tuổi tác cũng không quá lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, thế nhưng lại có ảnh hưởng cực kì đáng sợ.

Tuổi hắn quá trẻ, nhưng không chỉ trong thế giới ngầm Đông Hải, ở khắp Hoa Hạ, hắn cũng là kẻ đứng đầu. Bởi vì phía sau hắn, có một Thanh Bang vô cùng lớn mạnh.

Thanh Bang là một bang phái cổ xưa tồn tại đã hơn trăm năm. Giờ là xã hội hiện đại, mọi người rất ít khi được thấy nó một lần nữa, thế nhưng sức ảnh hưởng của nó vẫn càng ngày càng tăng.

Đám bạn học của Diệp Lăng không biết Thanh Bang, nhưng đều biết đến Thái Tử. Thái Tử ca tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, có ai mà chưa từng nghe quá.

“Đều là người Đông Hải, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Không cho nhau chút thể diện được sao?”

Diệp Lăng cười ha ha. Người đàn ông áo đen chỉ vào đầu Diệp Lăng liền cười khẩy: “Ai cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy với mày. Nói mau, mày to mồm như vậy, tao muốn xem mày có cái bản lãnh gì?”

Đúng lúc này, Trần Lỗi đột nhiên hét lên, lôi kéo Dương Phong đi về phía trước: “Đại ca, đại ca. Cha của bạn học tôi là cục trưởng. Thái Tử ca và cha cậu ấy chắc là cũng biết nhau chứ nhỉ?”

Cục trưởng?

Người đàn ông áo đen khinh thường cười: “Chức vụ nhỏ quá, bọn tao không có thời gian chiêu đãi. Mau biến đi, nếu không, lát nữa tao cho bọn mày không đi được luôn!”

Hắn vừa nói xong, Dương Phong liền tức tối. Cha của hắn dù gì cũng là cục trưởng, tên kia lại dám chê bai chức của cha hắn quá nhỏ?

“Đại ca, cha tôi là Dương Quốc Khánh. Anh cho chúng tôi chút thể diện đi.”

Dương Phong khẽ nói, Diệp Lăng nghe được cái tên này cũng khá bất ngờ. Người kia không phải là đồn trưởng đồn biên phòng sao? Hóa ra lại chính là cha của Dương Phong.

Vậy mà hắn dám nói cha hắn là cục trưởng. Đúng là tên phá gia chi tử, cục trưởng cái khỉ gì, chỉ là phó cục trưởng, cũng đáng để khoe khoang ư?

“Chà, có vẻ lời của tao không có tác dụng gì nhỉ? Được thôi, một phút rồi, bọn mày không được đi đâu hết!”

Nói xong, người đàn ông áo đen cầm vũ khí trong tay đập thẳng vào đầu Diệp Lăng. Mọi người thấy cảnh này đều bịt mắt lại hô to một tiếng.

Thế nhưng khi bọn họ mở mắt, lại phát hiện Diệp Lăng không bị tổn hao dù chỉ là một cọng tóc. Còn vũ khí bằng sát kia thì lại bị Diệp Lăng nắm chặt.

“Người anh em, làm như vậy cũng không mấy giang hồ đâu nhỉ?”

Diệp Lăng mỉm cười, sau đó ánh mắt lập tức hung dữ, lập tức tung ra một cước. Người đàn ông áo đen kia bay thẳng lên, ngã mạnh xuống đất.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc bởi đòn đánh kia của Diệp Lăng.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, đám bảo vệ ở lầu dưới cũng kinh ngạc không thôi.

Người đàn ông áo đen này là người của Thái Tử. Người vốn nên đứng ra xử lý là bọn họ còn không dám động đậy, còn đang ở đó cầu nguyện cho Diệp Lăng.

Nhưng bây giờ, cảnh tượng lại thay đổi. Người đàn ông áo đen kia bị đánh, da đầu mọi người lập tức tê rần. Đây thực sự là một chuyện lớn rồi.

Lúc này, quản lý cũng cảm nhận được mọi việc không ổn, vội vã gọi điện cho ông chủ. Chuyện này là chuyện lớn, hắn không thể xử lí được, phải để cho ông chủ ra tay.

“Mày dám đánh tao? Có tin đêm nay tao ném cả nhà mày ra biển cho cá ăn hay không?”

Người đàn ông áo đen tức giận quát. Hắn vừa đứng lên, Diệp Lăng lại đá hắn nằm lại, cười khẩy một tiếng: “Tao ghét nhất có người uy hiếp tao. Tao cho mày mười phút, gọi đại ca của mày qua đây. Nếu không hôm nay, tao sẽ giết mày trước!”

Nói dứt lời, Diệp Lăng xoay người bước vào phòng, sau đó nói với các bạn học: “Mọi người vào đi, ở bên ngoài ngẩn người cái gì. Yên tâm, mọi việc đã có tôi.”

“À này Diệp Lăng, tôi còn một số việc, tôi phải đi trước. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

“À, hôm nay mẹ tôi sinh con. Tôi phải mau đi về.”

“Hôm nay tôi cũng đến kì rồi, phải đi trước đây. Chúng ta nói chuyện sau nhé.”

“Cậu đến kì á? Cậu là con trai đến kì cái gì hả. Tôi mới là người đến kì nè. Diệp Lăng, chuyện này để sau đi, tôi rút lui trước.”

“Vù vù”, chớp mắt nguyên một đám bạn học biến mất không để lại dấu vết. Diệp Lăng ngẩn người, không khỏi cười khổ. Mẹ nó, đúng là xã hội.

“Đúng rồi, Dương Phong. Tôi thấy cậu nên ở lại đây đi. Cậu đã để lộ danh tiếng của cha cậu ra rồi. Tôi thấy nếu sự việc hôm nay không được làm rõ, cậu sẽ gây họa cho cha mình đấy.”

Diệp Lăng cười ha ha. Dương Phong cực kì phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ đành tiến vào phòng.

Căn phòng hạng sang to lớn trong chớp mắt chỉ còn lại Diệp Lăng, Dương Phong, Trần Lỗi, Lý Bối Bối và hai bạn nam nữa.

“Yên tâm đi. Hiện tại đang xã hội cũng đã có luật pháp, chúng ta cứ hát một chút. Nếu các cậu tin tưởng tôi thì hoàn toàn có thể thả lỏng.”

Diệp Lăng mỉm cười, sau đó cầm một chai bia đụng vào ly của Trần Lỗi. Hai bạn học nam kia thấy vậy, cũng hổ báo hẳn lên.

Mẹ nó, có thể làm gì thì cũng không dám giết người ở đây.

Bất chấp hoàn cảnh, mấy tên này vẫn hát hò, uống bia. Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán bọn họ thật dũng cảm.

Bình Luận (0)
Comment