Đám người Diệp Lăng bắt đầu hát hò, không quan tâm mưa dông gió giật, nhưng những người khác thì không thỏa mái như vậy, tối thiểu có vài người đã luống cuống.
Người đầu tiên hoảng sợ, vậy mà lại là Dương Quốc Khánh, cái tên vừa mới leo lên được bắp đùi của Diệp Lăng và Mạc Tinh. Ngày hôm sau chính là ngày hôm nay nhận được thông báo chuyển công tác, điều đi làm Phó cục trưởng ở cục khác.
Không phải sao, người vừa uống rượu vừa thỏa mái hát làn điệu dân ca, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, đôi mắt của ông ta cũng muốn mở to rồi.
Ầm, ly rượu rơi tung tóe xuống mặt đất, Dương Quốc Khánh trực tiếp đứng lên, cả người đều choáng váng.
Con trai của ông ta vậy mà chọc phải cấp dưới của Thái Tử ở KTV Kim Hoàng, trùng hợp bị người quen của ông ta nhìn thấy, cho nên vội vàng gọi điện thoại cho ông ta thông báo một tiếng.
Thái Tử, đó cũng không phải là người ông ta có thể trêu vào, đó là loại nhân vật gì, ngay cả một cái liếc mắt của người đó ông ta cũng không xứng.
"Thằng nhóc! Lại kiếm chuyện cho lão tử, hỗn đản!"
Dương Quốc Khánh gấp đến độ sốt ruột, ông ta nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Diệp Lăng và Mạc Tinh nhưng chẳng qua ông ta chỉ là một người bám vào đùi bọn họ, hai vị đại thiếu có thể ra mặt vì ông ta sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Quốc Khánh quyết định không thể đợi thêm nữa. Mặc kệ thế nào cũng phải nhanh chạy tới. Ông ta cũng không muốn nhìn thấy chuyện gì xảy ra với đứa con duy nhất của mình.
Mà lúc này, Quản lý Kim Hoàng cũng gấp đến đầu chảy mồ hôi, bởi vì ở ngoài cửa, từng tên côn đồ đang nhanh chóng tập trung lại, số người đã lên đến trăm người.
Nhưng trận thế này vẫn chưa là gì, phía sau vẫn còn có, sợ rằng sẽ lên đến một con số kinh khủng, danh tiếng của Thái Tử ở thành phố Đông Hải cũng không chỉ ở mức độ này.
"Ông chủ tới chưa? Gọi điện thoại nhanh lên, tôi thấy một lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn đó."
Quản lý lo lắng nói, sau đó nhìn phòng 8888 trên lầu kia một chút, hung hăng cắn răng. Ngu xuẩn, CMN không biết người nào có thể động người nào không thể động sao!
Mà trong phòng Diệp Lăng thì lại rất thích ý, hưng phấn hát hò với cả đám người, khoan hãy nói, người có thể ở lại đều là bạn học thời đại học có quan hệ không tồi với Diệp Lăng.
Đến lúc này, Diệp Lăng mới thật sự cảm nhận được, cái gì mới gọi là họp lớp, vừa mới nhiều người như vậy cũng chỉ là một cảnh đùa giỡn mà thôi.
Ầm, nhưng vào lúc này, đột nhiên cửa bị người đá văng ra, mọi người đều giật mình, thầm nghĩ không xong, chẳng lẽ đội quân của Thái Tử đại nhân đánh tới?
Người xuất hiện ở bên trong phòng là một người đàn ông trung niên, lập tức Dương Phong vui mừng, vội vã đứng lên, Còn chưa lên tiếng, người đến đã trực tiếp cho Dương Phong một bạt tai.
"Mày là tên khốn kiếp! Mày có biết mày chọc ra họa lớn rồi không, sao mày có thể trêu chọc vào vị Thái Tử kia chứ!"
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Dương Quốc Khánh, ông ta chạy như bay đến, chỉ mất mười phút đã chạy đến Kim Hoàng, vào phòng lập tức cho con mình một bạt tai.
Dương Phong bụm mặt, gương mặt tràn để vẻ oan ức: "Cha! Không phải con gây chuyện, lúc đầu con cũng muốn đi, kết quả một bạn học của con đánh nhau với người ta!"
"Hỗn đản! Chuyện của người khác mày xen vào cái rắm á, nhanh về nhà cho tao, về nhà rồi lão tử sẽ trừng trị mày."
Dương Quốc Khánh nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này âm nhạc bên trong phòng cũng ngừng lại, bốn người bọn Trần Lỗi trơ mắt nhìn Dương Phong. Thật ra bọn họ muốn nhìn một chút, đến cùng Dương Phong lựa chọn ở hay đi.
Dương Phong nhìn mọi người ngồi trên ghế sô pha một chút, hít sâu một hơi: "Thật xin lỗi mọi người, tôi đi trước."
Nói xong, anh ta muốn xoay người rời đi, Dương Quốc Khánh lắc đầu, sau đó nhìn bạn học của con trai mình: "Mấy đứa này không phải chú đây không trọng nghĩa, dù sao... Haiz, các cháu vẫn nhanh gọi điện thoại cho người nhà..."
Nói chưa dứt lời thì đột nhiên đôi mắt của Dương Quốc Khánh trợn to, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin được.
Ngọn đèn trong phòng thuê có chút mờ tối, cho nên lúc ông ta vào cửa không chú ý người ngồi ở đây, nhưng bây giờ ông ta đã nhìn được rõ rõ ràng ràng, người đàn ngồi trong này không phải là ngọn núi Diệp Lăng mà ông ta đang dựa vào sao?
"Diệp thiếu Diệp thiếu, sao cậu lại ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ cậu là bạn học của Tiểu Phong?"
Dương Quốc Khánh vội vàng nở nụ cười tươi đi đến bên cạnh Diệp Lăng, đưa hai tay ra nắm thật chặt tay Diệp Lăng, cúi người thật sâu.
Những người khác đều choáng váng, mẹ kiếp, đây là hình ảnh gì, không phải Dương Phong nói cha của anh ta là Cục trưởng gì đó sao, vậy sao bây giờ lại cúi đầu khom lưng chào hỏi Diệp Lăng?
Dương Phong cũng choáng váng rồi, anh ta biết tính tình của cha anh ta, luôn luôn rất nghiêm khắc, sao lại dùng vẻ mặt ôn hòa trước mặt bạn bè của anh ta vậy.
Diệp Lăng đứng lên, mỉm cười: "Lão Dương, ông phải quản đứa con trai này. Nếu không, sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức cho ông."
Thật ra Diệp Lăng nói lời này cũng không có ý trả thù Dương Phong, hắn chỉ đang trình bày một sự thật. Cha của mình chỉ vừa mới thăng chức mà đứa con đã ở bên ngoài la to khoe khoang, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Dương Quốc Khánh vừa nghe vậy, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Dương Phong, lập tức gật đầu với Diệp Lăng, không dám nói gì thêm.
"Cha, chúng ta đi thôi, một lát nữa người của Thái Tử sẽ tới." Dương Phong oan ức nhắc nhở.
Mặt mo của Dương Quốc Khánh nhất thời đỏ lên: "Hỗn đản, mày nói gì đây, Diệp thiếu ở chỗ này, bạn học mày ở chỗ này. Sao chúng ta có thể đi được, như vậy sẽ thành người như thế nào!"
Diệp Lăng lắc đầu cười: "Được rồi được rồi, tôi biết nếu tôi không ở chỗ này, đoán chừng ông sẽ nhanh chóng đi khỏi, dù sao những người này không phải là con trai của ông."
"Chẳng qua dù sao cũng là bạn học của con trai ông, tôi nghĩ nếu như ông có năng lực, có thể giúp được người nào thì cứ giúp."
Diệp Lăng chậm rãi nói, sau đó ngồi xuống. Dương Quốc Khánh vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì, lần này thì xong rồi ấn tượng tốt trong lòng Diệp Lăng nháy mắt đã không còn.
Giựt giây con trai bỏ lại bạn học chạy trốn, cũng không phải cái ấn tượng tốt gì, nói lớn chuyện ra, mình cũng trở thành người gió chiều nào theo chiều nấy, có suy nghĩ bất nghĩa bất trung.
Điều này đối với loại đại thiếu như Diệp Lăng mà nói, tuyệt đối là chuyện không cho phép, hoặc có lẽ là chuyện ghét nhất.
Diệp Lăng khoát tay áo: "Ngồi xuống đi, nếu đã tới thì đợi lát nữa rồi đi, tôi sẽ xử lý xong chuyện này, đỡ phải liên lụy đến ông. Tôi cũng nghe nói qua về Thái tử kia, không phải là người hiền lành gì."
Vừa nghe được lời này, Dương Quốc Khánh càng lúng túng, gãi đầu một cái, nhưng không biết nói gì.
Dương Phong đi tới bên cạnh cha mình nhẹ giọng nói: "Cha, rốt cuộc Diệp Lăng này là ai vậy, sao cha lại cung kính với hắn như vậy, chẳng lẽ là con trai lãnh đạo của cha?"
"Mày là tên khốn kiếp, cậu ấy là Diệp thiếu! Chính là vị Diệp thiếu hô mưa gọi gió ở thành phố Đông Hải đó!"
Dương Quốc Khánh oán hận nói, lập tức đầu Dương Phong vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn choáng váng rồi. Không ngờ Diệp Lăng chính là thần tượng trong lòng anh ta, là đại thiếu đang tỏa sáng như ngôi sao dùng thời gian ngắn trở thành một truyền kỳ sao?
Mà lúc này, người mặc đồ đen bị Diệp Lăng đạp bay đi đến, khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt nhìn xung quanh phòng.
"Ah, coi như mày có gan, đi thôi, đi xuống đi, Thái Tử nhà tao đang chờ mày đấy!"
Vừa nói chuyện người mặc đồ đen vừa nắm chặt bàn tay, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng hung ác.
Diệp Lăng nâng mí mắt nhìn người mặc đồ đen một chút, không khỏi lắc đầu: "Tao đi gặp Thái Tử nhà mày? Ah, anh ta còn chưa có tư cách này, để cho Thái Tử đi lên gặp tao."
"Mày!"
Người mặc đồ đen nghiến răng nghiến lợi, nhất thời trong mắt tràn đầy tức giận.