Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 544 - Chương 544: Diệp Thiếu

Chương 544: Diệp thiếu

Lời của Diệp Lăng làm cho tên mặc áo đen nhất thời phẫn nộ đến cực điểm.

Quá kiêu ngạo, mẹ kiếp quá bừa bãi, đưa mắt toàn bộ Đông Hải, ai có tư cách nói như vậy với Thái Tử?

"Tiểu tử, mày nói một câu nữa, ông đây phế mày!"

Bá, người đàn ông áo đen trực tiếp lấy từ trong túi ra một con dao găm sắc bén, cười lạnh lùng chậm rãi đi tới chỗ Diệp Lăng.

Dương Quốc Khánh thấy vậy, trực tiếp đứng ở trước mặt Diệp Lăng: "Cậu thật to gan, cậu có biết người này là ai không!"

"Tao chỉ biết một chuyện, đó chính là mày tránh ra, nếu không tránh ra lão tử đâm mày thành tổ ong vò vẻ bây giờ!" Giọng nói của người đàn ông áo đen lạnh lẽo đến cực điểm.

Cả người Dương Quốc Khánh run một cái, nhìn dáng vẻ không giống như đang nói giỡn của tên đàn ông mặc đồ đen này, ông ta có chút do dự.

Mà lúc này, Diệp Lăng lại đứng lên: "Lần sau nếu như người đến lại là mày, tao liền làm thịt mày, không tin mày cứ thử xem."

Tên đàn ông áo đen ngẩn người, lúc còn chưa hiểu được ý trong lời nói này, đột nhiên trước mắt gã tối sầm lại, thân thể bay thẳng lên, trực tiếp đập trúng cánh cửa bên ngoài.

Đại sảnh KTV Kim Hoàng, một người đàn ông ba mươi tuổi ngồi trên ghế sô pha bằng da sang trọng. Trên người mặc một bộ quần áo thời Đường, vô cùng lịch sự.

Phía sau y là mười người đàn ông to cao lực lưỡng, khí tức trầm ổn, đây là đại tướng dưới tay của Thái Tử, là mười hai chiến tướng nổi danh lừng lẫy, quét ngang thế giới ngầm phía Nam, không ai địch nổi. Bên ngoài KTV Kim Hoàng, hơn hai trăm côn đồ đều đang đứng chờ ở bên ngoài, bọn họ đang chờ thần tượng trong lòng ra lệnh, một khi nghe được mệnh lệnh liền trực tiếp xông vào.

Quản lý Kim Hoàng có chút sợ hãi đứng ở trước mặt Thái Tử, ở đối diện Thái Tử lại khẽ mỉm cười: "Ông sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt ông."

"Thái Tử thật biết nói đùa, ha hả." Quản lý vội vàng cười đáp lại. Đừng nhìn dáng vẻ vô cùng lịch sự nhã nhặn của vị Thái Tử đang ngồi ở đối diện này, bởi vì y vốn nổi tiếng vô cùng hung ác.

Mà lúc này, tên vừa mới bị Diệp Lăng đạp bay ra ngoài đang chật vật chạy xuống, mũi còn chảy máu, rất là chói mắt.

Thái Tử thấy một màn như vậy, lập tức khuôn mặt âm trầm xuống: "Hổ Tử, đã xảy ra chuyện gì?"

Tên đàn ông mặc đồ màu đen, cũng chính Hổ Tử trong miệng Thái Tử, gã nghiến răng nghiến lợi: "Thái Tử, tôi bị mất mặt!"

Thái Tử mỉm cười, chẳng qua nụ cười có chút u ám: "Ồ? Nói một chút xem, chuyện gì xảy ra."

Hổ Tử hít sâu một hơi: "Thái Tử, tên khốn kia nói, ngài còn chưa có tư cách để cho hắn xuống gặp ngài, hắn còn nói nếu muốn gặp hắn thì đi lên."

"Hỗn đản! Đây là hắn muốn chết, không biết chết sống, coi tôi có đi làm thịt hắn hay không!"

"Không biết trời cao đất rộng, buổi tối ngày hôm nay ném hắn xuống sông cho cá ăn!"

Mười hai chiến tướng đứng phía sau Thái Tử đều vô cùng tức giận, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác. Tên khốn trên lầu kia thực sự là muốn chết, dám nói thế với Thái Tử, tối hôm nay hắn tuyệt đối sẽ chết!

Thái Tử cũng nở nụ cười: "Ồ? Vậy tôi phải đi gặp hắn thử, xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào."

Nói xong, Thái Tử trực tiếp đứng lên, đang lúc y chuẩn bị lên lầu, một chiếc Mercedes G55 màu đen trực tiếp dừng ở cửa, một người đàn ông ba mươi tuổi đi xuống.

"Thái Tử, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy, còn bày trận thế lớn như vậy."

Người tới chính là ông chủ sau màn của KTV Kim Hoàng, mọi người đều gọi là Giang thiếu, cũng là đại thiếu hạng nhất của thành phố Đông Hải.

Sau khi Thái Tử nhìn thấy Giang thiếu thì mỉm cười: "Đây không phải là muốn tới chỗ anh chơi một lát sao, kết quả Hổ Tử bị người đánh, là một tên không chịu thua kém, cho nên tôi phải xem ai có bản lĩnh như vậy."

"Thái Tử, mặc kệ thế nào, trước tiên rút người bên ngoài đi đi, chuyện này đã ảnh hưởng việc buôn bán của tôi, còn về những chuyện khác thì ngày hôm nay tôi sẽ không nhúng tay vào."

Giang thiếu đi tới bên cạnh Thái Tử nhẹ giọng nói, Thái Tử nhìn Giang thiếu một chút, gật đầu, khoát tay với mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đứng phía sau lưng, ý bảo bọn họ đi phân tán đoàn người bên ngoài.

Giang thiếu này có mạng lưới quan hệ quá lớn, mặc kệ thế nào, cũng phải cho anh ta mặt mũi, chỉ cần phía trên không nhúng tay vào thì những chuyện khác sẽ dễ nói.

"Đi thôi, tôi đi xem với anh, là ai dám không cho Thái Tử gia chúng ta mặt mũi, cũng không biết có phải là ăn gan hùm mật gấu không."

Sau khi Giang thiếu nhìn đoàn người đã được phân tán kia, nhất thời khẽ cười nói, Thái Tử cũng cười vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa đi lên lầu với Giang thiếu.

Trên lầu phòng 8888 xa hoa, đám người Diệp Lăng đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm, đột nhiên cửa mở ra, cả đám người trực tiếp đi vào trong phòng.

"Dương Quốc Khánh? Là ông?" Người đầu tiên mà Thái Tử nhìn thấy chính là Dương Quốc Khánh, tất nhiên y quen biết Sở trưởng của trại tạm giam, chẳng qua có chút khó hiểu, dựa theo đạo lý, người này không thể có gan lớn như vậy.

Dương Quốc Khánh vừa muốn đứng lên, Diệp Lăng bên cạnh đã vỗ vai ông ta, sau đó đứng lên.

Thái Tử ngẩn người, ánh đèn lờ mờ làm cho y có không thấy rõ người đứng lên kia, trực tiếp mở cho ngọn đèn sáng lên, nhất thời đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng thật tốt.

"Diệp thiếu!"

Giang thiếu ngẩn người, vội vã đi tới, anh ta biết Diệp Lăng. Giang thiếu là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Mạc Tinh, tất nhiên, trong nhà cũng có thế lực bất phàm.

Diệp Lăng mỉm cười: " Ha hả, kinh động đến anh Tiểu Phàm đây, mặt mũi của tôi đúng là rất lớn."

Giang Phàm vội vã xua tay: "Diệp thiếu này, cậu đến KTV của tôi, tại sao không nói một tiếng chứ? Nếu như tiếp đãi không chu đáo, chắc chắn Mạc thiếu sẽ không cho tôi sắc mặt tốt đâu."

Mà một bên mặt Thái Tử cũng đột biến, tất nhiên y biết người trước mặt này. Diệp Lăng, bây giờ cái tên này ở thành phố Đông Hải, trong giới thượng lưu gần như là khắc tinh của bọn đại thiếu y.

Bất kể là ai, đối nghịch với Diệp Lăng đều có kết cục không tốt, Tứ đại công tử Đế Đô một người bị hắn ép chết một người bị hắn ép đến chạy trốn.

Những đại thiếu đỉnh cấp đều bị Diệp Lăng thu thập, chứ đừng nhắc tới Thái Tử, tuy thế lực Thanh Bang lớn, nhưng dù sao cũng không thể gặp ánh sáng được.

Hơn nữa phía sau người này, còn có một con quái vật khổng lồ là tập đoàn Hoa Mỹ nữa. Nói cách khác, Thái Tử thật không thể làm gì được Diệp Lăng.

"Không ngờ, vậy mà lại là Diệp thiếu, thực sự là lũ lụt chảy vào trong miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà."

"Diệp thiếu, xin lỗi, cấp dưới không hiểu chuyện, đụng chạm đến anh, tôi sẽ cho anh một lời giải thích, còn xin Diệp thiếu anh đại nhân đại lượng, đừng tính toán với bọn tôm tép như chúng tôi."

Thái Tử khẽ cười nói, y nói lời này đều cảm thấy không có gì, nhưng người khác nghe vào tai lại giống như bị sấm sét đánh trúng, trong lúc nhất thời không thể tin được.

Những bạn học khác của Diệp Lăng cũng choáng váng rồi, đây chính là Thái Tử đại danh đỉnh đỉnh đó, đối mặt với Diệp Lăng, vậy mà không thể không cụp đuôi nói chuyện?

Trời ạ, đây quả thực là chuyện không thể tin được, một năm qua, đến cùng người này đã trải qua chuyện gì, hay là nói những năm hắn còn ở trường học kia chính là giả heo ăn thịt hổ?

Mà hai người ở lại thì đột nhiên nghĩ đến, lúc ăn cơm ở khách sạn, theo như lời của Trần Lỗi và Lý Bối Bối, Diệp Lăng là quý nhân, lúc đó nghe vào chỉ cảm thấy giống như truyện cười vậy. Mà bây giờ, lại làm bọn hắn tin tưởng không nghi ngờ!

Bình Luận (0)
Comment