Bên này bạn học của Diệp Lăng còn tốt hơn một chút, nhưng Hổ Tử và mười hai chiến tướng sau lưng Thái Tử thì mỗi người đều choáng váng hết rồi.
Ai ai cũng trợn to con mắt, không thể tin được nhìn chuyện xảy ra trước mắt này. Ở trong mắt bọn họ, Thái Tử là người kiêu ngạo, rất khó lúc dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện với người khác, chứ đừng nhắc tới chuyện cúi đầu.
Nhưng bây giờ, Thái Tử như một vị thần ở trong lòng bọn họ vậy mà lại cúi đầu, hơn nữa con so mình với tôm tép, giống như là đang nằm mơ vậy.
Ngày xưa Thái Tử gia vô cùng kiêu ngạo, sao hôm nay lại biến thành một người ăn nói khép nép như vậy, đặc biệt là Hổ Tử, vốn không muốn tin chuyện trước mắt này.
"Thái Tử!"
Hổ Tử còn chưa dứt lời, Thái Tử trực tiếp xua tay: "Quỳ xuống, xin lỗi Diệp thiếu!"
"Thái Tử, chuyện này..." Hổ Tử nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng, một bên Thái Tử trực tiếp trừng mắt liếc gã một cái.
Kết quả, Hổ Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống: "Diệp thiếu, tôi sai rồi, xin ngài đại nhân đại lượng, đừng tính toán với tôi."
Vừa nói xong, Hổ Tử lại hung hăng đánh mình một cái tát, mà đối diện Diệp Lăng gật đầu cười nói: "Nếu như là bình thường, có người cầm súng chỉ vào đầu của tôi, tên đó nhất định sẽ sống không quá hôm nay!"
"Chẳng qua Thái Tử cũng đã tiếng, tôi tạm tha mạng cho anh." Diệp Lăng nói xong, nhìn Thái Tử và Giang Phàm: "Chúng ta cùng nhau uống rượu chứ?"
Thái Tử và Giang Phàm gật đầu, hai người đều nói cầu còn không được, còn như đám người Trần Lỗi thì đã rời đi trước, đối với tình huống này thì bọn họ không tiếp tục chờ nữa.
Mà lúc Dương Phong bị Dương Quốc Khánh dẫn ra cửa. Khuôn mặt anh ta bị gió lạnh thổi vào, nhưng vẫn trong trạng thái mê man như cũ.
Không thể nào, từ đầu đến cuối anh ta đều không muốn tin tưởng, Diệp Lăng bên trong kia lại có quyền thế lớn như vậy, có phải là có thể hô mưa gọi gió ở thành phố này không?
"Cha nói với con, sau này ở trước mặt người khác và Diệp thiếu thì uốn lưỡi trước khi nói đi, còn nữa, đừng cho là cha không biết, khẳng định tên hỗn đản con đã khoe khoang không ít trước mặt Diệp thiếu!"
"Năm nay lão tử sẽ đưa con vào quân đội, vào đó thì rèn luyện cho thật tốt vào, đỡ phải ở bên ngoài gây chuyện thị phi cho lão tử, rồi lão tử còn phài chùi mông cho con!"
Nói xong, Dương Quốc Khánh nhìn KTV Kim Hoàng rực rỡ một chút, thở dài thật sâu. Có thể là từ giờ trở đi, ông ta cũng chỉ có thể biến thành một người trong số những người không cùng ranh giới với đám người Diệp Lăng đi?
Lúc rạng sáng, Diệp Lăng, Thái Tử và Giang Phàm uống rượu xong rồi đi ra ngoài. Lúc đầu hai người muốn đưa Diệp Lăng về, kết quả bị hắn cự tuyệt, tự mình đi đến bãi đỗ xe, đạp chân ga vội vàng lái đi.
Chẳng qua hôm nay Diệp Lăng cũng học được thông minh, dùng một thân linh lực hóa giải rượu cồn trong cơ thể. Nếu không, lại bị bắt lần nữa thì mặt mũi cũng bị ném về tận nhà mất.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng dặn dò tốt các chuyện trong nhà thì cùng Vương Ngưng Mị, Ngạo Hồng Trần, Tiểu Hắc được thuận tiện mang theo đi đến biên giới.
Mang theo Tiểu Hắc đi làm cho Tiểu Bạch không vui, kém chút nữa cắn chết Diệp Lăng, tên này vì thế mà còn ghen tỵ, trách Diệp Lăng bất công.
Qua nửa ngày, ba người đi ra nhà ga, một chiếc Audi màu đen đã sớm chờ ở nhà ga.
Sau khi người tiếp đoán giơ tấm bảng tiếp đón được ba người, thì đám người bọn họ nghênh ngang rời đi. Lúc này đây, Vương Ngưng Mị tới nơi này để mua một ít nguyên thạch, bổ sung lượng tiêu hao mỗi ngày do người đổ thạch gây ra.
Còn mục đích khác, đó chính là tìm được người được gọi là Vương gia Mãn Thanh, chỉ là Diệp Lăng vẫn rất không hiểu, quê quán của Mãn Thanh không phải ở Bạch Thủy Hắc Sơn sao, sao người này lại chạy đến nơi này xây dựng cơ sở tạm thời?
Thời tiết của Tân Cương rất nóng, mấy người từ Đông Hải đến đều không thích ứng tốt được, ngồi trong ô tô đi không bao lâu thì đã tới điểm đến.
Trong một khách sạn năm sao, bởi vì tiếp đón Vương Ngưng Mị mà người chi nhánh ở đây đã đặt hai phòng tổng thống.
Tất nhiên, tuy về mặt tiếp đãi thì rất là nhiều tiền lắm của, nhưng cũng phải xem thử là khách hàng nào, ví dụ như Vương Ngưng Mị, tượng trưng cho số lượng tiêu thụ lớn nhất của thành phố Đông Hải, cô chính là Thần Tài của bọn họ.
"Vương tổng, sau khi đại ca Cát Mã gặp thông gia thì muộn một chút sẽ tự mình qua gặp cô, trước đó cô nghỉ ngơi một chút, đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Người đàn ông tiếp đón bọn họ mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng, chẳng qua trước lúc rời đi, lại dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Lăng một chút.
"Ha hả, anh thấy, ánh mắt người này không tốt, đoán chừng anh ta có ý gì với em, em tin không?"
Diệp Lăng cười hì hì, ôm lấy Vương Ngưng Mị, Ngạo Hồng Trần và Tiểu Hắc thì ở một căn phòng khác, cho nên phòng này chỉ có hai người hắn và cô.
Vương Ngưng Mị hơi đỏ mặt, cảm giác được phía dưới Diệp Lăng có động tĩnh, không khỏi đánh hắn một cái: "Anh là một tên háo sắc, mệt chết đi được, còn nghĩ đến loại chuyện này."
"Không nói chuyện với anh nữa, em đi tắm đây, một mình anh ở ngoài này muốn đi." Vương Ngưng Mị vừa nói chuyện vừa tránh khỏi Diệp Lăng sau đi vào vào phòng tắm.
Diệp Lăng ngẩn người, cười hì hì, thuần thục cởi sạch quần áo của mình, nhìn thân thể to lớn mạnh mẽ của mình nói: "Ha hả, ngay cả mình cũng mê mình, đừng nói là phụ nữ."
"Diệp Lăng à Diệp Lăng, mày thật không hổ là cao thủ ở giữa bụi hoa, bội phục bội phục."
Vừa nói xong Diệp Lăng bước vài bước liền tiến vào phòng tắm. Khi Diệp Lăng đi vào thì nhất thời ngẩn, Vương Ngưng Mị đang nằm trong bồn tắm tràn đầy nước, thân thể như ẩn như hiện, khuôn mặt đỏ bừng.
"Anh đúng là ma quỷ mà, em hoài nghi anh có phải là ngựa giống hay không, ở nhà nhiều chị em như vậy cũng không thể làm cho anh mệt nhọc quá độ." Vương Ngưng Mị mỉm cười nói.
Diệp Lăng khoa trương xoa miệng: "Ha hả, em quản nhiều như vậy làm gì, đêm nay có rượu đêm nay say, triều Minh không có rượu uống nước lạnh, ăn no trước lại nói."
Thịch, bọt nước văng khắp nơi, tiếng kêu sợ hãi của Vương Ngưng Mị cùng với tiếng cười tràn ngập bên trong phòng tắm, thanh âm ba ba ba xấu hổ làm cho người có có ý nghĩ kì quái.
Sau một tiếng, Diệp Lăng nhìn Vương Ngưng Mị đang ở một bên sấy khô tóc cười hì hì: "Em đúng là bé con nghịch ngợm, để anh đi cùng em đúng là có tư tâm nha, đây là tiết tấu muốn chiếm lấy anh sao."
"Đó là tất nhiên, ở nhà anh giống như hoàng thượng vậy, buổi tối mỗi ngày còn phải lật thẻ bài, mấy ngày nay nô tỳ phải thừa dịp này ép khô anh, đó không phải là một chuyện tốt đẹp sao."
Vương Ngưng Mị phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Diệp Lăng, ở trên giường, lúc này hạ thân Diệp Lăng đang quấn khăn tắm đang lặng yên không tiếng động mà nhô lên.
"Đúng là tên hỗn đản không chịu thua kém mà, nhanh mềm xuống cho tao, mày đúng là quỷ chết đói mà." Diệp Lăng oán hận nửa người dưới mình không chịu thua kém.
Vương Ngưng Mị đang sấy khô tóc thì ngừng lại, nhất thời nở nụ cười, người này thật đúng là một tên biết đùa giỡn.
Mà lúc này, trên con đường rộng lớn, trong một chiếc Audi màu đen, một người đàn ông to lớn có râu tục tằng mang sát khí đang ngồi.
"Xác định chỉ có ba người đến sao?"
Giọng nói của gã đàn ông rất lạnh lẽo, người ngồi bên cạnh thì vội vàng gật đầu: "Đại ca anh yên tâm đi, một nữ hai nam, tuyệt đối không thành vấn đề!"
"Được, để cho các anh em một lát nữa đi đến bên ngoài cửa, nghe mệnh lệnh của tao, ném ly làm hiệu, vừa nghe tiếng ly vỡ thì vào phòng bắt người!"
Gã đàn ông kia cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng dày đặc.