Gần tối, Diệp Lăng nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ rực chiếu nửa bầu trời.
"Phong cảnh nơi này cũng thật đẹp, cũng có thể được xem là phong tình nước khác." Diệp Lăng mỉm cười.
Một bên Vương Ngưng Mị gật đầu: "Đó là tất nhiên, chờ cho đến khi chúng ta xong hết mọi chuyện, nhất định phải đi những nơi như Thiên Sơn, hồ Kanas chơi, phong cảnh nơi đó cũng cực kỳ đẹp."
"Thật ra anh muốn đi thành Ma Quỷ xem thử, đến cùng có chỗ nào ly kỳ."
Diệp Lăng nhún vai, đối với hắn mà nói, hắn có chút hướng đến những nơi có các loại huyền dịu thần kỳ, dù sao trên Trái Đất cũng tồn tại rất nhiều chuyện thần bí.
"Chẳng qua ở Thiên Sơn cũng có đàn tràng trong truyền thuyết chính là nơi thành tiên của Tây Vương Mẫu, em nghĩ nơi đó còn huyền dịu thần kỳ hơn thành Ma Quỷ nha?"
Vương Ngưng Mị khoát tay áo, ở Thiên Sơn có rất nhiều truyền thuyết, nổi tiếng nhất chính là đàn tràng trong Thiên Sơn.
Sau khi nghe lời này thì nhất thời Diệp Lăng ngẩn người, trừng to con mắt, rồi vội vàng lắc đầu: "Chuyện đó... Có cái gì đẹp mà xem, sau này hãy nói, hiện tại không nên nói đến không nên nói đến."
Lời này của Diệp Lăng làm cho Vương Ngưng Mị ngẩn người, hôm nay người này bị làm sao vậy, cảm giác giống như đang sợ hãi vậy, chẳng lẽ cái tên không sợ trời không sợ đất này cũng sợ một người?
Mà ngay lúc này, Ngạo Hồng Trần và Tiểu Hắc gõ cửa, Diệp Lăng giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, vội vã mở cửa để hai người tiến vào.
"Tôi nói này, có phải chúng ta nên ăn cơm không, đói bụng thì không thể làm chuyện gì cả, không phải chuẩn bị để lão già đây chết đói chứ?" Ngạo Hồng Trần bất mãn nói.
Diệp Lăng khoát tay áo: "Ai, ông cũng nói mình là một lão già, đói một chút cũng không thành vấn đề, chúng ta đây còn phải chờ người, chuyến này là đi làm ăn, không phải là đi chơi."
"Cút đi, ngay cả ăn xin cũng phải ăn cơm, nhanh đi ăn cơm, nếu không tôi sẽ mang theo Tiểu Hắc bỏ trốn đó."
Ngạo Hồng Trần nghiến răng nghiến lợi, chòm râu rối tung, Diệp Lăng liếc gã một cái: “Thu hồi kiếm sau lưng của ông lại cho tôi, người biết ông còn nghĩ ông là cao thủ tuyệt thế, người không biết còn tưởng là ông đang đi diễn xiếc võ đó."
Ngạo Hồng Trần lắc đầu, bất đắc dĩ lấy kiếm sau lưng cho vào trong cái túi được Diệp Lăng luyện chế.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên cửa phòng mở, Vương Ngưng Mị trực tiếp đứng lên: "Chắc là Cát Mã tới, tôi đi mở cửa."
"Thấy không, chính chủ tới rồi, nhịn đói một lát đi, chút nữa chúng ta để chủ nhà mời chúng ta ăn thịt dê nướng nguyên con, ha hả, tôi nghĩ thịt dê nướng nguyên con ở nơi này chắc cũng vô cùng chính gốc."
Diệp Lăng cười hì hì, một bên Ngạo Hồng Trần bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, còn có thể làm sao đây, cũng không thể thật sự mang theo Tiểu Hắc chạy trốn được, sợ rằng chỉ một ý niệm của Diệp Lăng, Tiểu Hắc đã ăn ông ta rồi.
Cửa mở ra, đi vào bốn người nam, mỗi người đều có vóc người cao lớn, dáng vẻ tục tằng, có râu mép, phía trên sống mũi thật cao là đôi mắt ưng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ba người phía sau ăn mặc giống nhau, tất nhiên đây là phong tục của địa phương người ta, màu da của bốn tên này đều ngăm đen, trên người mang theo lệ khí.
Lúc ở trên đường, Vương Ngưng Mị đã nói cho Diệp Lăng về người tên Cát Mã này. Gã chính là người sở hữu số lượng nguyên thạch xuất khẩu lớn nhất của vùng này. Ở nơi đặc biệt này, nếu muốn làm ăn lớn, không có binh giỏi tướng mạnh thì không có khả năng.
Tuy làm ăn này không giống như buôn lậu ma túy, nhưng cũng là một ngành công nghiệp cùng một thể với lợi nhuận cực lớn, quan trọng hơn chính là đây là làm ăn hợp pháp.
Riêng Cát Mã đã khống chế một thôn trại đổ nguyên thạch rồi, một năm có thể sinh ra mấy tỷ lợi nhuận cho Cát Mã, cho nên có thể tưởng tượng được lợi nhuận của ngành này nhiều đến cỡ nào.
Cho nên, nguyên thạch và ngọc thạch là bộ phận trọng tâm của Cát Mã, ở một nơi hỗn loạn như thế này, có một ít binh quyền cũng rất bình thường.
"Vương tổng thân ái, xin chào xin chào, hoan nghênh cô đến nơi này."
Cát Mã thân thiết ôm Vương Ngưng Mị một cái, sau đó nhìn Diệp Lăng và Ngạo Hồng Trần một chút: "Vương Tổng, không biết hai vị này là?"
"Há, tới đây Cát Mã, tôi giới thiệu cho ông một chút, vị này chính là Diệp Lăng, người đàn ông của tôi, mà vị này là Ngạo Hồng Trần, là quản gia nhà tôi."
Sau khi Vương Ngưng Mị nói xong, Cát Mã ngẩn người, lập tức cười ha hả: "Ồ Vương tổng thân ái, vậy mà cô đã tìm được người yêu rồi, thật là làm cho tôi giật mình và chán nản."
"Cô không biết chứ, mỗi ngày tôi đều cầu xin Thánh A La, muốn có được người phụ nữ xinh đẹp như cô, thực sự là đáng tiếc."
Cát Mã nói xong, thì xoay người giơ ngón cái với Diệp Lăng: "Diệp huynh đệ, cậu thật là có phúc."
"Khách sáo rồi, cám ơn ông chúc phúc." Diệp Lăng mỉm cười, sau đó Cát Mã bắt tay với Ngạo Hồng Trần.
Mấy người đi vào trong phòng, ngồi vào xung quanh bàn tiếp khách, Cát Mã mỉm cười: "Vương tổng thân ái, tôi đã chuẩn bị cho cô một nguyên thạch tinh phẩm, tất nhiên còn có một ít mao thạch."
"Tôi nghĩ lúc này cô khuyết thiếu rất nhiều nguyên thạch, cô nói xem, tất nhiên ở chỗ này tôi có rất nhiều Tử Ngọc Đinh Hương và Ngọc Hòa Điền trân phẩm. Nếu như cô muốn tôi nhất định sẽ ưu đãi cho cô."
Tử Ngọc Đinh Hương là ngọc nổi bật trong ngọc, Tử Ngọc Đinh Hương nổi tiếng vì vẻ đẹp của nó. Là một loại ngọc mới phát hiện, nhưng đã sớm nổi tiếng.
Tất nhiên về Hòa Điền Ngọc thì không cần giải thích nhiều rồi, là một trong Tứ Đại Ngọc Vương của Hoa Hạ, nổi tiếng khắp giới ngọc.
Vương Ngưng Mị mỉm cười: "Đã như vậy, tôi đây cần phải mang đi không ít bảo bối yêu quý của Cát Mã rồi, vừa lúc tôi cũng có một cửa hàng mới vừa khai trương, cũng chuẩn bị lấy rất nhiều ngọc ở chỗ ông đó."
Cát Mã gật đầu: "Nói những thứ này làm gì, đều là bạn bè mà, cô có thể kiếm tiền đồng thời tôi cũng có lợi nhuận, đều có lợi cho hai chúng ta."
"Ồ đúng, các người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Như vậy đi, trước hết chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, tôi đã dặt một gian phòng, để các người nếm thử thịt dê nướng nguyên con chính gốc ở nơi này, ha ha."
Cát Mã cười ha ha, một bên Ngạo Hồng Trần cầm một ly nước đưa tới, Cát Mã đang cười thì không cẩn thận một cái, đột nhiên ly nước do Ngạo Hồng Trần đưa tới bộp một tiếng rơi xuống, vỡ nát.
Cọt kẹt, Cát Mã trợn to con mắt, phía sau gã ba tên đàn ông đều choáng váng, gương mặt vừa kinh ngạc và xấu hổ.
Diệp Lăng ngẩn người, haiz mẹ nó mấy tên này bị sao vậy, không phải chỉ bở một cái ly sao, xấu hổ cái cọng lông. Nhìn Cát Mã một chút đi, giống như gặp quỷ vậy.
"Chuyên đó, không sao, lấy tục ngữ của chúng tôi khi vỡ đồ vật đều kêu vỡ bình an."
Diệp Lăng vội vàng cười nói, nhưng vào lúc này, đột nhiên cách đó không xa cửa bị người ầm ầm đá văng ra, một đám người mênh mông cuồn cuộn xông vào phòng, trong tay cầm loan đao, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Người tới trên mặt đều mang sát khí, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo, làm cho lòng người run sợ.
"Chuyện này... Là có ý gì?"
Diệp Lăng ngẩn người, lập tức cười hì hì, trong con ngươi cũng lóe lên một tia âm u.
Cát Mã vội vã xua tay: "Hiểu lầm hiểu lầm,... đám hỗn đản này, còn tưởng rằng tôi bị nguy hiểm gì đó, dù sao chúng tôi cũng chỉ đề phòng một chút thôi!"
"Ồ? Thật vậy sao? Đại ca Cát Mã?"
Diệp Lăng cười hì hì, khóe miệng cong lên một độ cung tàn nhẫn.