Nếu như bàn về âm mưu và sự xảo trá, thì Diệp Lăng có thể được xưng là tổ sư gia của mọi người.
Những năm tháng tung hoành trên Tiên Giới, cũng không biết Diệp Lăng đã giết chết bao nhiêu tên đầu sỏ, tóm lại bọn chúng đều rất đê tiện, dơ bẩn, ghê tởm, không biết xấu hổ, vô sỉ ,...
Mà ánh sáng, vĩ đại, to lớn, ưu tú, quang minh lỗi lạc, quân tử, những loại từ này lại rất xứng với Diệp Lăng.
Hiện tại bầu không khí rất ngột ngạt, Diệp Lăng dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được, tên Cát Mã này nhất định là đang mang theo ý đồ xấu mà tới, hãy nhìn đến dáng vẻ lúng túng của gã đi, mẹ nó kẻ ngu cũng nhìn ra được là gã có vấn đề.
Mà Ngạo Hồng Trần đứng bên cạnh cũng ngẩn ra, sau đó trong mắt ông ta lập tức nổi lên hung quang, lão gia hỏa này đã hành tẩu trong giang hồ nhiều năm, có cái gì mà ông ta chưa thấy qua cơ chứ, có chuyện gì mà ông ta chưa trải qua.
Điều quan trọng nhất, chính là lòng dạ của lão già này rất ác độc, người phụ nữ làm chồng hờ vợ tạm với ông ta cũng bị ông ta dùng một dao giết chết, huống chi là những tên khốn đang nổi lên sát cơ ở trước mắt này.
Vương Ngưng Mị nhìn một màn trước mặt, mỉm cười nhún vai: “Cát Mã, hệ số an toàn của anh rất cao đấy, một màn này thật đúng là khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ.”
Trong lời nói lộ rõ vẻ trào phúng, khuôn mặt vốn xanh đen của Cát Mã bất chợt đỏ lên, gã vội vã đứng lên tát một cái lên mặt người đang đứng bên cạnh.
“Ai bảo bọn mày đi vào, mẹ nó đều cút hết ra cho tao, đợi sau khi trở về tao nhất định sẽ thu thập bọn mày!”
Cát Mã rống giận, những tên đàn em vừa xông vào kia triệt để choáng váng, đại ca của bọn họ đang làm cái gì vậy, cũng chỉ là một người phụ nữ với hai người đàn ông thôi mà, dùng một đao để làm thịt bọn họ thì không tốt sao?
Bọn họ nghĩ như vậy, Cát Mã cũng muốn làm như thế, nhưng chuyện này lại không thể xảy ra, phải biết rằng hiện tại bọn họ đang ở bên trong nhà khách, bên trong có rất nhiều camera, gã không có đủ quyền để loại trừ hết tất cả.
Muốn giết thì cũng phải đưa người đến địa bàn của gã rồi mới giết, thần không biết quỷ không hay, như vậy mới có thể khiến bọn chúng biến mất khỏi thế giới này một cách thần bí mà không liên lụy đến gã.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đã đặt trước chỗ dùng cơm rồi, mau đi thôi.”
Cát Mã vội vã đứng dậy nói, Vương Ngưng Mị nhìn Diệp Lăng một chút, Diệp Lăng gật đầu, sau đó ba người liền đi theo Cát Mã đi ra khách sạn.
Sau khi ngồi lên xe, mọi người hướng về phía đường lớn vắng vẻ mà đi, tạo ra cô số khói bụi.
“Mẹ nó, đúng là khốn kiếp mà! Tôi thấy bọn họ vốn dĩ đã có đề phòng, con đàn bà Vương Ngưng Mị đúng là khốn kiếp, tôi vẫn luôn cảm thấy gã thanh niên và lão già kia có chút nguy hiểm.”
Cát Mã cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt băng lãnh khát máu như mắt chim ưng, tản ra hàn quang đáng sợ.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi có tướng mạo bình thường đang ngồi bên cạnh Cát Mã, khóe miệng hắn ta hơi vểnh lên: “Thì đã làm sao, ở dưới thực lực mạnh mẽ, tất cả phòng hộ đều sẽ bị vô hiệu hóa.”
“Lát nữa nhân lúc bọn họ không chú ý, chúng ta sẽ để các anh em xông vào, trực tiếp làm thịt bọn chúng là được, tuyệt đối không được kéo dài, nếu không sẽ xảy ra biến số.”
Người thanh niên nhìn về phía Cát Mã nói, hắn ta chính là người góp ý cho Cát Mã, cũng chính là quân sư, hắn ta được mọi người tặng biệt hiệu là hồ ly, hắn ta cũng đã vì Cát Mã lập rất nhiều công lao, mà chuyện ngày hôm nay, hắn ta cho rằng không cần phải làm vòng vo đến vậy, trực tiếp dùng bạo lực là xong.
Cát Mã gật đầu: “100 triệu đó, một mạng người 100 triệu, mẹ nó tên Diệp Lăng này đúng là không tầm thường, hắn thế mà lại có thể khiến cho người của bên kia ra giá cao đến vậy!”
“Đại ca, anh phải nhớ kỹ, hắn có giá trị 100 triệu, điều đó đã cho thấy hắn thật sự có giá trị này, chúng ta nhất định không thể xem thường hắn, cho nên, đội hỏa thương nhất định phải ở bên ngoài đợi lệnh bất cứ lúc nào!”
Hồ ly cười lạnh một tiếng, dưới sự quản lí của quốc gia, súng ống tuyệt đối là vũ khí không được dùng, nhưng nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì quy tắc nãy vẫn có thể bị đánh vỡ.
“Yên tâm đi, tôi còn chưa cổ hủ đến như vậy, nhưng mà Vương Ngưng Mị kia ông đây nhất định phải giữ lại, để cô ta làm áp trại phu nhân cho tôi, ha ha!”
Trong mắt Cát Mã lóe lên một tia sáng màu đỏ khiến cho lòng người run lên, đây chính là tình cảm nguyên thủy nhất, giống như dã thú khiến cho người khác phát điên lên.
Xe rẽ vào một con đường nhỏ, không gian chỉ đủ cho một chiếc xe tiến về phía trước, hai bên đều là khe rãnh, căn bản không thể quay đầu lại hoặc làm ra những động tác khác.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, xem ra tên này đúng là có mưu đồ gây rối rồi, nếu không hà tất phải đến một nơi bí ẩn đến như vậy, đây chẳng phải là muốn giở trò quỷ cho nên chột dạ sao.
“Diệp Lăng, em thấy tên này có gì đó rất bất thường, may mà em đã đưa anh đến đây, nếu không hậu quả thật sự khó mà lường được!” Vương Ngưng Mị cũng lạnh giọng nói.
Cô ta đã làm ăn buôn bán nhiều năm, có việc gì mà cô ta chưa từng thấy qua đâu, mười mấy người chết, đối với Vương Ngưng Mị mà nói, căn bản không lay chuyển được lòng của cô ta.
Ngạo Hồng Trần cũng cười hắc hắc: “Chậc chậc, hi vọng bọn họ đừng ép đạo gia ta phải đại khai sát giới.”
Két, xe dừng ở bên trong một trang viên, trang viên này mang phong cách dân tộc, có rất nhiều áo choàng được treo trên những cái giá, bên trong vườn có ánh lửa trại đang cháy hừng hực.
Ở trong trang viên có rất nhiều tên to con phát ra sát khí đang cầm những thanh đao trong tay, liên tục nhìn về bốn phía, hệ số phòng bị vô cùng hoàn mỹ khiến người ta phải cảm thán.
“Hoan nghênh các vị đi tới địa bàn của tôi, Vương tổng thân mến, em là người đầu tiên đi vào sào huyệt của tôi đấy!”
Cát Mã nhìn về phía Vương Ngưng Mị đưa hai cánh tay ra nói, Vương Ngưng Mị hít sâu một hơi, gật đầu: “Nếu đã như vậy, thì tôi đây cũng quá vinh hạnh rồi.”
Sào huyệt của Cát Mã chính là một chuyện bí ẩn ở Tân Cương, có người nói, ở đó ngoại trừ tâm phúc của gã ra thì không ai có thể đi vào.
“Dĩ nhiên, em vẫn luôn là nữ thần ở trong lòng của tôi, hơn nữa, lần này tôi còn mời vị đầu bếp có tay nghề nướng thịt dê tốt nhất ở đây, đảm bảo nhất định có thể để cho em ăn ngon!”
Cát Mã nói xong, nhìn nhìn về phía mấy người Diệp Lăng sau đó xua tay, ý bảo bọn họ đi theo, đi được một lúc liền đến một khoảng đất trống, phía trên lửa trại hừng hực là một cái giá đỡ đang dùng để nướng một con dê.
Bên ngoài thân dê phát ra tiếng dầu mỡ xì xèo, lớp da ở bên ngoài thì vàng óng ánh, khiến người ta nhìn qua liền muốn ăn.
Hơn nữa một mùi thịt thơm nồng cũng đang phiêu đãng trong không trung, khiến cho bụng của những người vừa mới tới liên tục đánh trống.
“Chậc chậc, tốt! Tay nghề rất tốt, chỉ xem thôi mà đã nhịn không được rồi, nếu như ăn vào thì chỉ sợ đầu lưỡi cũng sẽ bị nuốt luôn!”
“Ha ha! Cảm ơn Cát Mã đại ca, lần này tôi nhất định phải ăn đến mức bụng căn tròn mới thôi!”
Diệp Lăng cười ha ha sau đó lôi kéo Vương Ngưng Mị ngồi xuống một chiếc bàn ở bên cạnh, Ngạo Hồng Trần cũng ngồi xuống, Cát Mã thấy vậy thì không khỏi vỗ tay một cái.
Đầu bếp gật đầu, lấy ra mấy cái đĩa sạch, một con dao găm đột nhiên xuất hiện ở trong tay ông ta, cổ tay ông ta nhẹ nhàng di chuyển, thịt dê trong thoáng chốc liền bị cắt xuống.
Chẳng bao lâu, chiếc đĩa chứa đầy thịt dê nướng đã được đặt lên bàn của mấy người họ, Diệp Lăng nuốt nước miếng, sau đó gắp lên một đũa đưa vào trong miệng, lập tức vô cùng vui vẻ.
Thịt dê xốp giòn, hơn nữa khi mỡ ở bên trong thịt tràn vào đầu lưỡi liền tạo ra một mùi vị không nói nên lời, đây đúng là cực phẩm.
Thậm chí kĩ thuật còn cao hơn một bậc so với Hùng Tam, đó là ý cảnh, là mùi vị ý cảnh nguyên chất.
Ngạo Hồng Trần cũng ăn một miếng, sau đó ông ta lập tức trở nên kích động, liên tục gắp thịt vào miệng giống như một tên ăn mày.
Mà lúc này, Cát Mã cũng mỉm cười, lấy từ bên cạnh ra một cây dao nhỏ sắc bén, mũi dao lóe lên ánh sáng, gã hung hăng một đâm xuống một nhát, trực tiếp ghim trúng một khối thịt dê sau đó đưa vào trong miệng, nhai từng miếng lớn.