Động tác của Cát Mã rất mạnh, khiến ba người Diệp Lăng phải ngẩng đầu lên nhìn, Cát Mã cười lạnh một tiếng, trong mắt đã nổi lên sát cơ.
“Thế nào các vị? Mùi vị có ngon không?”
Cát Mã vừa nói vừa đứng dậy đi tới cạnh ba người, Vương Ngưng Mị lau miệng sau đó cười cười: “Đã nhiều lần nhận hàng của Cát Mã, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi có được đãi ngộ tốt như vậy.”
“Chậc chậc, Ngưng Mị, em đang trách tôi không thiết đãi chu đáo ư? Như thế này đi, em cứ ở lại đây đi, cũng đỡ phải tốn thời gian chạy xuôi ngược nam bắc, cứ ở lại đây nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống!”
“Đi theo tôi, thì em chính là nữ vương của mảnh đất này, tôi sẽ để em sống những ngày như trong mơ, có được hay không? Ít nhất tôi mạnh hơn hắn.”
Cát Mã cười hắc hắc, cuối cùng gã cũng lộ nguyên hình, khuôn mặt Vương Ngưng Mị lập tức trầm xuống, cô ta nhìn Cát Mã sau đó cười lạnh một tiếng: “Cũng không thấy anh uống rượu, thế mà sao lại nói ra những lời say rượu đó vậy ?”
“Lời say? Ha ha, những lời tôi nói không phải là lời say, em chạy khắp đông nam tây bắc, mỗi ngày đều vất vả buôn bán, em làm như vậy là vì cái gì?”
“Còn không phải vì tiền, vì để có được những ngày tháng thoải mái hay sao, những thứ đó tôi đều có, hơn nữa tôi còn có thể cho em sống sung sướng cả một đời!”
“Tôi có rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều anh em, thậm chí tôi cũng có rất nhiều mạng người, không dám nói đến những thứ khác, nhưng ít nhất tôi cũng đã đạt được thành tựu chém qua một ngàn người.”
Cát Mã cười ha ha, sau đó vỗ tay một cái, rất nhiều tiếng đùng đùng vang lên, sau đó ở bốn phương tám hướng liền lập tức có rất nhiều người cầm đao đi ra, trong tay bọn họ đều cầm loan đao, trợn mắt lên nhìn ba người Diệp Lăng.
“Cát Mã! Anh có ý gì vậy hả! Mau bảo người của anh giải tán nhanh, nếu không thì đừng trách tôi!”
Vương Ngưng Mị lập tức vỗ bàn đứng lên, có chuyện gì mà cô ta chưa từng thấy qua cơ chứ, chọn ra mấy người cầm đao liền cho rằng như vậy có thể dọa được cô ta, đây đúng là suy nghĩ hão huyền.
“Cục cưng, em đừng nóng, mục tiêu mà Chúa Trời muốn không phải là em, mà chính là cái tên mặt trắng đang ngồi gần em kia!”
“Diệp Lăng đúng không? Chậc chậc, tao thật sự không ngờ đến, mạng của mày thế mà lại đáng giá đến một trăm triệu, thật xin lỗi, tao không cách nào cự tuyệt được cái giá này!”
“Muốn trách thì hãy trách người mà mày đã đắc tội đi, nếu không thì tao cũng đã không trở mặt với Vương Ngưng Mị, dù sao thì cô ấy cũng là một khách hàng lớn của tao, ha ha!”
Cát Mã cười ha ha, Diệp Lăng và Vương Ngưng Mị đều ngẩn ra, mẹ kiếp, thì ra mục tiêu của chúng chính là Diệp Lăng?
Mẹ nó, kẻ đó rốt cuộc là ai, giá trị con người của hắn thế mà lại cao đến vậy, có phải hắn nên cảm ơn kẻ đó hay không, ngay cả hắn cũng không biết mình có giá cao đến vậy.
Chẳng lẽ là Thái Tử? Bởi vì ngày hôm hắn khiến gã ta mất mặt, cho nên gã ta đã nảy ra ý tưởng bỏ tiền ra để thuê người giết hắn?
Nhưng cũng không đúng, Thái Tử là một người rất ngông cuồng, nếu như gã ta thật sự không phục, thì gã ta nhất định sẽ giải quyết ngay tại chỗ với hắn, tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ mới động thủ.
Hay kẻ đó là Giang Du?
Như vậy lại càng không đúng, Giang Du biết rất rõ thực lực của hắn, gã nhất định sẽ không thuê một đám người thường đến giết hắn, gã còn chưa đến mức não tàn đến vậy.
Vậy thì chỉ còn lại một số thế lực ở nước ngoài?
Thôi đi, điều này còn vớ vẩn hơn, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lăng vẫn không rõ, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, dường như đã nghĩ đến một thế lực đã từng có thâm cừu đại oán với hắn!
Bảo Vịnh, Tứ Hải Bang, nhà họ Lưu!
Lưu Thanh Vân và Lưu Kiệt đều bị hắn làm thịt, bọn họ đều bị diệt toàn quân ở Đường Khẩu, thậm chí vì để tiêu trừ ảnh hưởng, lãnh đạo ở Bảo Loan cũng đã áp dụng rất nhiều thủ đoạn với Tứ Hải Bang.
“Để cho tao suy nghĩ một chút, nếu tao đoán không sai, nhiệm vụ mà Cát Mã mày nhận, có phải đến từ Tứ Hải Bang của Bảo Vịnh không?”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, Cát Mã ngẩn người, ánh mắt gã vô cùng kinh ngạc, Diệp Lăng nhìn thấy như vậy liền hiểu, hóa ra đúng là tên khốn kiếp này, xem ra không thể không đi đến Bảo Vịnh một chuyến rồi.
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nữa, nói đi, mày đang chuẩn bị cầm đầu của tao đi đến Tứ Hải Bang để đổi lấy một trăm triệu, hay là mày đang chuẩn bị kết bạn với tao?”
“Tao cho mày một cơ hội duy nhất, nhưng cũng chỉ có một lần mà thôi, tiếp theo đây, mày hãy chọn đi.”
Diệp Lăng mỉm cười, sau đó ngồi xuống, chậm rãi ăn thịt dê ở trong đĩa, không ngừng gật đầu, mùi vị cũng thật không tồi, đúng là khiến người ta lưu luyến đến quên lối về.
Cát Mã nhìn Diệp Lăng trấn định như vậy, sau đó lại nhìn về phía Hồ Ly đứng bên cạnh mình, tròng mắt Hồ Ly không ngừng chuyển động, sau đó hắn ta khẽ nói vào tai Cát Mã: “Đại ca, đề phòng có bẫy!”
Có bẫy, rất có thể tên Diệp Lăng kia đang hù dọa bọn hắn, vì để bảo toàn tính mạng của mình.
“Thằng nhóc này, mày thế mà dám hù dọa ông, tới đây, đánh chết nó cho tao! Để đầu nó lại, còn lại mấy thứ khác thì mang đi đổi rượu để cho các anh em uống!”
Cát Mã lập tức đưa ra quyết định, phất tay rống to, lòng dạ của gã rất độc ác, hơn nữa mọi người ai cũng biết rõ việc này, cho nên người bình thường căn bản không dám trêu chọc gã, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất.
Sau khi nghe được Cát Mã nói như vậy, đôi mắt Diệp Lăng lập tức hiện lên một tia sáng lạnh: “Hồng Trần, nếu người ta đã không muốn làm bạn với chúng ta, vậy thì tôi giao hết cho ông đó!”
"Tôi cũng đang chờ câu này đây, Cự Kiếm của lão đây đã đói lắm rồi. Thật khó nhịn!
Ngạo Hồng Trần oa oa kêu to, trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, Cát Mã và Hồ Ly lập tức ngẩn người, mẹ kiếp, làm ảo thuật sao, cây kiếm kia từ đâu ra vậy?
“Lịch Lãm Hồng Trần, nhập ma!”
Ông, trong cơ thể Ngạo Hồng Trần đột nhiên bộc phát ra một hơi thở hung ác, hai tròng mắt của ông ta tràn ngập sát khí giống như dã thú, trong thân thể tản ra sát cơ lạnh lẽo.
Bá, kiếm quang tán loạn lướt tới, trực tiếp chém nát nửa bầu trời, quét ngang tứ phía, cuồn cuộn như sấm.
Tùm tùm, mười mấy tên xông về phía Ngạo Hồng Trần đều đã bị kiếm quang chém thành hai nửa, bọn chúng trợn to con mắt, bùm một tiếng quỳ xuống đât.
Máu tươi từ bụng của bọn chúng cuồn cuộn chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất
Hồ Ly và Cát Mã trợn to con mắt, trong mắt đều chứa thần sắc không thể tin tưởng nổi, đặc biệt là Cát Mã, gã đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, cũng đã gặp qua rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, tuy nhiên lại chưa từng gặp qua người đáng sợ đến như vậy.
Hồ Ly là người khôi phục lại đầu tiên, trong mắt hắn ta chứa đầy sát cơ, hắn ta vung tay lên, gần một trăm tên cầm súng ống lập tức xuất hiện, họng súng đen ngòm trực tiếp nhắm vào đám người Diệp Lăng.
“Nhập Ma Diệt Thế, giết!”
Ngạo Hồng Trần rít gào rống to, thân thể ông ta bỗng nhiên lóe lên, sau đó biến mất ở giữa không trung, tiếp đó một bóng đen quỷ dị lặng lẽ xuất hiện ở phía sau lưng những tên cầm súng kia.
Cờ-rắc, một đạo kiếm quang đáng sợ đột nhiên xuất hiện, gần trăm tên xạ thủ kia kinh ngạc nhìn một màn kiếm quang rực rỡ trước mát, mà chỉ sau một khắc, bọn chúng liền mất đi ý thức.
Một kiếm, giết đi gần trăm tên xạ thủ, đối với Ngạo Hồng Trần mà nói, đây à một việc quá đơn giản.
Cường giả Kim Đan Kỳ đã thoát ra khỏi phạm trừ của người bình thường, ngoại trừ bom nguyên tử có thể gây ra chút thương tích cho ông ta, còn về những thứ khác, ông ta đã hoàn toàn miễn dịch.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, lôi kéo Vương Ngưng Mị ngồi xuống, gắp lên một miếng thịt dê đưa vào miệng Vương Ngưng Mị.
“Cục cưng, nếm thử thịt dê này đi, ăn rất ngon.”
Dứt lời, một cột máu bỗng nhiên phóng lên cao, giữa những ngôi sao trong màn đêm đen, cột máu này có vẻ rất quỷ dị.