Tàn sát, cuộc tàn sát hoàn toàn nghiêng về một phía, trong phút chốc, sào huyệt của Cát Mã bỗng biến thành Địa Ngục.
Cát Mã cảm thấy lạnh cả người, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên não, thật đáng sợ, lão già kia vừa ra tay liền giống y như ác quỷ.
Dùng một kiếm giết hơn mười mấy người, chỉ trong vòng vài cái hô hấp, bên trong trang viên giờ chỉ còn lại có mười mấy anh em.
Lòng Cát Mã đang rỉ máu, đây chính là nhóm người tinh anh nhất của gã, đã qua bao nhiêu năm, những người này đã cũng gã xông pha Địa Ngục, vượt qua thiên đường, dùng máu tươi và tính mạng để đổi lấy vinh hoa phú quý của ngày hôm nay.
Nhưng hiện tại chỉ trong chớp mắt, cũng chỉ vì một lão già mà tan thành mây khói, điều này quả thật khiến cho Cát Mã không cách nào tiếp nhận nổi.
“Diệp Lăng! Ông đây làm thịt mày!”
Cát Mã điên cuồng hét lên, gã dường như đã mất đi lý trí, cổ tay gã chuyển động, một thanh loan đao lập tức xuất hiện trên tay gã.
Loan đao tản ra ánh sáng lạnh như băng, dường như vô cùng khát máu, bên trên thanh đao có những đốm xanh sặc sỡ, đại biểu cho những huy hoàng và vinh quang của tổ tiên Cát Mã.
Cũng chính thanh loan đao này đã từng quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí còn mang lại vinh quang muôn đời cho dòng họ gã!
Bây giờ, Cát Mã muốn dùng thanh đao của tổ tiên để lại để lấy đầu tên kia, sau đó dùng nó để hiến tế cho vinh quang của dòng họ Cát Mã!
Bá, loan đao vung mạnh lên, ánh đao như nửa vầng trăng trực tiếp phá vỡ khoảng không, hung hăng lướt về phía cổ Diệp Lăng.
Đao đi rất nhanh, Cát Mã đã xuất ra hết sức lực toàn thân, gã hy vọng có thể dùng một kích giết chết hắn, gã dường như đã nhìn thấy được máu tươi dính trên thanh loan đao ở trên tay mình.
Nhưng ngay vào lúc thanh đao bắn đến cổ Diệp Lăng, hắn bỗng nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy thân thanh đao một cách thần kì.
Lực lượng đáng sợ khiến cho Cát Mã căn bản không cách nào nhúc nhích, điều quan trọng nhất, chính là khi hai ngón tay đang kẹp lấy thanh đao kia nhẹ cong một chút, thì một lực lượng vô cùng lớn bỗng nhiên sinh ra khiến thanh đao trong tay Cát Mã hoàn toàn vỡ nát.
Rầm rầm, những mảnh nhỏ của thanh đao điên cuồng văng ra khắp nơi, Cát Mã nhìn một màn trước mắt, sau đó lại nhìn về phía thanh đao chỉ còn lại chuôi đao kia, gã lập tức ngẩn ra.
“Không!”
Cát Mã đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, mà đúng vào lúc này, Ngạo Hồng Trần cũng cầm lấy trường kiếm chém chết tên cầm đao cuối cùng, ông ta cầm lấy kiếm, trên mặt dính đầy máu tươi, cười dữ tợn nhìn về phía Hồ Ly.
“Không! Không! Hãy tha cho tôi, tôi vô tội, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi!”
Hồ ly không ngừng lùi về sau, Ngạo Hồng Trần cười lạnh một tiếng: “Mày vô tội cũng được, trừng phạt đúng tội cũng được, nhưng mày cũng chỉ là một kiếp người trong Hồng Trần Kiếp ta mà thôi!”
Bá, cổ tay Ngạo Hồng Trần bỗng nhiên vung lên, đầu của Hồ Ly bay lên cao, một thân thể không đầu chạm rãi ngã phịch xuống đất.
Tùm tùm, bụi đất tung bay, máu tươi trên mặt đất phát ra mùi gay mũi, Ngạo Hồng Trần dường như đã nhập ma, tất cả mọi người đều sẽ phải làm vong hồn dưới kiếm của ông ta.
“Hồng Trần Kiếp, Khứ Ma Quy Phàm!”
Ngạo Hồng Trần nói khẽ, hơi thở đáng sợ trên người ông ta bỗng nhiên biến mất, trong con ngươi của ông ta trong thoáng chốc cũng trở nên sạch sẽ.
Mà đúng vào lúc này, khí tức trong cơ thể của ông ta bỗng nhiên điên cuồng dao động, giống như một ngọn núi lửa điên cuồng bắn ra.
Oanh, oanh, Ngạo Hồng Trần cảm nhận được sự biến hóa thần kì ở bên trong cơ thể, ông ta cuối cùng cũng nở nụ cười, ông ta cuối cùng cũng đột phá được đến Độ Kiếp Kỳ rồi!
Mà tất cả mọi thứ, đều là từ, Tình, Sát, Ma, Phàm, Tiên, Phật, Thánh, Tham, Dục, Khí,… đủ loại Hồng Trần Kiếp.
Những thứ này ông ta đều phải trải qua, nếu không thì làm sao lại gọi là Hồng Trần Kiếp.
Mà Ngạo Hồng Trần cuối cùng cũng đến được bước Ma Hóa Phàm, đột phá gông cùm xiềng xích cuối cùng, từ nay về sau, ông ta sẽ như Rồng bơi trong nước, như chim bay lượn trên bầu trời, tung hoành bốn biển!
“Chậc chậc, lão già này thế mà lại đột phá, không tệ không tệ, còn có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn nữa chứ.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, sau đó hắn lạ nhìn về phía Cát Mã đang chìa chuôi đao ra ở trước mặt mình, khẽ cười lạnh: “Tao đã nói rồi, tao chỉ cho mày một cơ hội.”
“Là bạn hay là kẻ thù, rất đáng tiếc, mày đã lựa chọn làm kẻ thù của tao, cho nên mày phải chết!”
Cát Mã ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ bừng, gã nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng: “Mày rốt cuộc là ai! Nói!”
“Tao? Không phải mày đã biết rồi sao, tao là Diệp Lăng, một người bình thường mà thôi.”
Diệp Lăng ung dung nói, Cát Mã nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng, hung quang trong mắt gã lóe lên: “Đây là vinh quang mà tổ tiên tao đã tung hàng thiên hạ để lại, hôm nay lại bị hủy trong tay của mày.”
“Tung hoành thiên hạ? Ai chưa từng tung hoành thiên hạ chứ, nhưng tất cả những thứ đó cuối cùng rồi sẽ trở về với cát bụi thôi.”
“Hoa Hạ là một lãnh thổ vô tận, chưa có người nào thật sự tung hoành được hết cả, cho nên, vinh quang mà tổ tiên mày để lại, cũng chỉ là do mày tự cho là vậy mà thôi.”
“Mà thứ mày đang cầm trong tay kia, cũng cuối cùng sẽ hóa thành mây khói, tao nghĩ, sau khi mày xuống phía dưới đó, mày cũng sẽ đi theo bước chân của tổ tiên mày ngày trước, đạp lên vinh quang?”
“Nhưng thật đáng tiếc, mày không thể nào làm được điều đó khi còn ở nhân gian, mày phải chết.”
Diệp Lăng nói xong, chuôi đao trong tay Cát Mã trong phút chốc liền biến thành tro bụi, Cát Mã trợn to mắt, nhìn chuôi đao biểu thị cho vinh quang của tổ tiên ở trong tay đang biến mất trước mắt mình.
Cổ họng của của gã nhúc nhích một cách khó khăn, gã không cam tâm, máu tươi trong cơ thể gã vào lúc này đang cuồn cuộn dâng lên, gã muốn giết chết tên đàn ông đang đứng trước mặt này, thế nhưng sức lực của gã lại không đủ.
Soạt, một đạo kiếm quang đáng sợ chọc mù đôi mắt của Cát Mã, ngay sau đó đầu của Cát Mã cũng bay lên, thân thể gã run lên sau đó rơi phịch xuống mặt đất.
Vào lúc này, bên trong trang viên vô cùng yên tĩnh, Ngạo Hồng Trần nhìn những thi thể đang nằm trên mặt đất kia, khẽ lắc đầu.
“Trời làm bậy vẫn có thể sống, tự mình làm bậy thì không thể sống, chúng ta chỉ làm theo thiên đạo, bọn họ cũng không thể trách chúng ta.”
Ngạo Hồng Trần lắc đầu nói, mà Diệp Lăng cũng lôi kéo Vương Ngưng Mị, nhẹ giọng nói: “Bảo bối đừng sợ, đã có anh ở đây rồi.”
“Có gì đáng sợ chứ, em cũng không phải là cô gái chưa trải qua sự đời, chỉ là dạ dày của em có chút không thoải mái mà thôi, đi thôi, chúng ta nên đi rồi.”
Dù sao Vương Ngưng Mị cũng là một cô gái, mặc dù hiện tại cô ta cũng là một cao thủ, nhưng cô ta cũng chưa từng nhìn thấy qua cảnh giết người như giết gà thế này.
Diệp Lăng cũng lắc đầu: “Đi gì mà đi, chẳng lẽ em đã quên mục đích em đến đây rồi sao?”
“Anh đang nói đến?” Vương Ngưng Mị ngẩn người, cô ta tới đây làm gì, đương nhiên là đến mua Nguyên Thạch và Ngọc Thạch rồi, nhưng Cát Mã đã chết, nơi đây không phải là nơi ở của gã sao?
Diệp Lăng cười hắc hắc, kéo Vương Ngưng Mị đi tới bên trong một cái lều cỏ, lật một tấm da thú đang được trải ở dưới đất lên, lộ ra một cái nắp.
Két, sau khi mở cái nắp ra, phía dưới liền xuất hiện một tầng hầm có chút u ám, ngọn đèn rất yếu, Diệp Lăng kéo Vương Ngưng Mị trực tiếp nhảy xuống dưới.
Ngay khi vừa nhảy xuống, Vương Ngưng Mị đã hoàn toàn ngẩn người, trong mắt không giấu được vui mừng.
Sau khi hai người nhảy xuống xong, vô số ngọn đèn ở hai bên liền lập tức bật lên, khiến tầng hầm sáng rọi như ban ngày.
Hang động lớn như sân bóng này, là nơi mà Cát Mã dùng để chứa Nguyên Thạch và Ngọc Thạch!
Nhìn những Nguyên Thạch thô ráp đang nằm đầy trên đất, Vương Ngưng Mị vô cùng vui mừng, nhiều đồ như vậy, thật đúng là tiết kiệm được rất nhiều tiền a, đây đúng là một niềm vui ngoài ý muốn!