Tầng hầm này là nơi Cát Mã dùng để cất giấu một ít Ngọc Thạch cực phẩm và một ít Nguyên Thạch có phẩm chất tương đối khá.
Dù sao khu vực này cũng quá hỗn loạn, hơn nữa còn có rất nhiều thế lực khác nhau, mà những thứ đồ này thì lại quá quý báu, nếu để ở bên ngoài thì gã sợ sẽ xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn, cho nên gã mới mang chúng đến cất ở đây.
Lần này Vương Ngưng Mị đúng là đã chiếm được lợi to, ở đây có đủ loại Nguyên Thạch, tổng cộng gần nghìn khối, toàn bộ đều bị Diệp Lăng cho vào nhẫn trữ vật mang đi.
Từ khi đột phá đến Độ Kiếp Kỳ, Diệp Lăng đã lấy những Tinh Thạch Thanh Long còn sót lại và một ít tài liệu khác để rèn luyện lại nhẫn trữ vật của mình.
“A...! Đây là Hòa Điền Ngọc thượng đẳng đó! Chậc chậc, lần này đúng là phát tài nhờ tiền của bất chính rồi!”
Vương Ngưng Mị không khỏi kích động nói, trong này không chỉ có khu vực sản xuất Ngọc Thạch độc lập mà còn có thêm những khu vực Ngọc Thạch khác nữa, mỗi một loại đều là thượng đẳng hoặc cực phẩm.
Không cần phải nói, những thứ này nhất định là do gã Cát Mã kia đã ăn hối lộ, hoặc đóng vai kẻ cướp để cướp về, dù sao cũng không phải là những thứ có lai lịch chính quy.
Diệp Lăng trực tiếp vung tay lên, hắn không định để lại bất cứ thứ gì, toàn bộ đều phải mang về hết.
Trong này thậm chí còn có một khối Đế Vương Thúy và một khối Hắc Thúy cao cấp, nhưng thứ khiến cho Vương Ngưng Mị mong chờ nhất là Ngũ Thải Đế Ngọc lại không có.
Dù sao bảo bối đạt đến cấp bậc đó cũng rất hiếm thấy, đâu phải ai cũng có vận cứt chó như Diệp Lăng.
Ba người rời khỏi trang viên, còn về những thi thể ở bên trong, chúng đều đã bị Diệp Lăng dùng lửa đốt sạch, nơi này trở thành một nơi gần như không có người ở, gần hai trăm người đều đã chết, căn bản sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này.
Sau khi về đến khách sạn, ba người Diệp Lăng trực tiếp ở lại trong khách sạn, hắn sẽ không đổi khách sạn, người cũng đã chết rồi, nếu như hiện tại đổi khách sạn khác, lỡ như có ai đó biết được Cát Mã đã chết, như vậy hiềm nghi lớn nhất chính là Diệp Lăng.
Mặc dù Diệp Lăng có thể nói rõ với mọi người rằng chính hắn đã giết Cát Mã, nhưng nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.
“Em cứ ở đây đợi trước đi, chồng đi tìm cho em một đối tượng hợp tác mới.”
Diệp Lăng vỗ bả vai Vương Ngưng Mị nói, sau đó hắn dặn Ngạo Hồng Trần và Tiểu Hắc phải trông coi Vương Ngưng Mị cẩn thận, dù sao ở nơi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bên trong một sòng bạc, một người đàn ông trung niên đang hút thuốc lá, sau đó hung hăng vứt lá bài pu-khơ xuống đất: “Mẹ nó, hôm nay thật xui xẻo!”
“Hồ Ca, anh hãy nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa quay lại giết sạch bọn họ, thắng lúc trước đều là giấy, thắng lúc sau mới là tiền!”
Một người thanh niên ở bên cạnh Hồ Ca khẽ cười nói, Hồ Ca gật đầu: “Được, đi hạ nhiệt trước, tìm một cô gái đến đây cho tao!”
Nói xong, gã trực tiếp đi lên phòng khách quý ở trên lầu hai của sòng bạc, người thanh niên kia gật đầu, vội vã đi ra ngoài.
Gã Hồ Ca này là người của một thế lực lớn khác, dĩ nhiên về mặt Nguyên Thạch và Ngọc Thạch gã yếu hơn một bậc so với Cát Mã, mà cũng chính một bậc này đã đè ép gã, khiến gã không thể chuyển mình.
Tên đầy đủ của Hồ Ca là Tước Hồ Đề, gã là người của một gia tộc có thế lực lớn ở khu vực này, bọn họ vẫn luôn muốn chiếm đoạt hoặc làm yếu đi thế lực của Cát Mã, chỉ đáng tiếc là bọn họ chưa từng thắng.
Gã cũng đã đi tìm Vương Ngưng Mị và các nhà buôn khác nhiều lần, nhằm mục đích muốn lôi kéo bọn họ về phe của gã, những mà lần nào cũng thất bại.
Cho nên gã đã từng tuyên bố với bên ngoài, gã nhất định sẽ tìm cơ hội thu thập những người này, dĩ nhiên, khi Cát Mã còn sống, gã cũng không có lá gan đó, những lời đó cũng chỉ để uy hiếp mà thôi.
Ngày hôm nay ở trong sòng bạc, gã đã thua hơn trăm vạn, gã tức giận ngồi ra sau một bàn làm việc, một cô gái đang quỳ trên mặt đất, đầu không ngừng ngọ nguậy.
Hồ Ca nằm trên ghế, thoải mái hưởng thụ: “Mẹ nó, đợi phát tiết xong, lát nữa ông sẽ thắng chúng mày đến mức không còn quần lót mặc!”
Đúng vào lúc này cửa đột nhiên mở ra, Hồ Ca ngẩn người, bị dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, bên dưới suýt chút nữa thì rụt về.
“Mày là ai! Cút ra ngoài cho tao!”
Hồ Ca lập tức vỗ bàn, cô gái ở phía dưới cũng vội vã đứng lên, Hồ Ca nhìn chòng chọc vào người thanh niên gầy gò trước mắt.
“Hồ Ca? Tước Hồ Đề?”
Người tới không phải là người khác, chính là Diệp Lăng, lần này hắn tới, chính là vì muốn tìm đối tượng hợp tác mới cho Vương Ngưng Mị, hơn nữa còn vì muốn tìm thêm chút lợi nhuận.
“Mày là ai!”
Tước Hồ Đề lạnh giọng nói, mà đúng vào lúc này, mười mấy tên to con cũng từ bên ngoài chạy vào phòng, mỗi một tên đều rất lạnh lùng, sau khi bọn chúng nhìn thấy Diệp Lăng thì liền muốn động thủ.
“Tôi khuyên anh hãy bảo bọn họ đi ra ngoài đi, tôi đây muốn bàn một vụ làm ăn lớn với anh.”
Diệp Lăng vừa nói vừa nhàn nhã đi tới chỗ sô pha sau đó ngồi xuống, cầm lên một miếng cam bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào rất hợp miệng hắn.
Con ngươi Tước Hồ Đề lập tức chuyển động, nhìn Diệp Lăng trầm tĩnh như vậy, gã không khỏi có chút kiêng kỵ, gã hít sâu một hơi sau đó xua tay để cho thủ hạ và cô gái kia đi ra ngoài.
“Nói đi, nếu như mày không nói việc gì chính đáng, thì hôm nay tao nhất định sẽ đánh vỡ đầu mày!”
Tước Hồ Đề nghiến răng nghiến lợi nói, mẹ nó, suýt chút nữa thì bị tên này dọa héo, nếu như tên hỗn đản này không nói được cái gì hay ho, gã nhất định sẽ làm thịt hắn!
“Tôi tới tìm anh là vì muốn hợp tác làm ăn với anh, cũng chính là việc mua bán Ngọc Thạch mà anh đang làm.”
Diệp Lăng lại lấy thêm một miếng cam nữa bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nói, Tước Hồ Đề ngây cả người, sau đó lập tức cười ha ha, trong mắt gã lóe lên một chút lo lắng.
“Người anh em, cậu đang đùa với tôi đó hả? Bàn chuyện mua bán Ngọc Thạch với tôi? Không cần nói những thứ khác, cậu có tư cách này sao?”
Cả khu vực này có ai không muốn hợp tác làm ăn với gã đâu, lợi nhuận lớn hơn nữa còn an toàn, có không biết bao nhiêu kẻ giàu sang ôm đầy tham vọng đều muốn có một chân với gã.
Diệp Lăng nhún vai: “Tôi cảm thấy tôi có tư cách, hơn nữa không phải anh vẫn luôn bị Cát Mã đè lên đầu sao? Thế lực lớn nhất hiện tại, hình như là của Cát Mã đúng không?”
Ba, Tước Hồ Đề hung hăng vỗ xuống bàn, khiến chén trà ở trên bàn đều chấn động: “Hỗn đản! Đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi!”
“Không đề cập tới hắn? Vì sao không thể đề cập tới hắn, hắn là đối thủ lớn nhất của anh, chỉ có giết chết hắn, anh mới có thể khống chế được toàn bộ thị trường, việc buôn bán của anh mới có thể ngày càng lớn!”
Diệp Lăng nhẹ nhàng nói, mà đôi mắt của Tước Hồ Đề ở bên kia đã trở nên băng lãnh: “Nếu như cậu đến để giải trí hoặc là cười nhạo tôi, vậy thì tôi nghĩ rằng cậu không còn cách cái chết bao xa nữa đâu.”
“Rất xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh rỗi để đến giải trí hay cười nhạo anh.”
“Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi, tôi muốn được chia ba phần trong việc buôn bán Ngọc Thạch, hơn nữa anh phải ưu tiên bán cho người phụ nữ của tôi những tài nguyên ở trong tay của anh.”
Diệp Lăng nói xong, Tước Hồ Đề lập tức ngẩn người sau đó cười ha ha, trong mắt gã chứa đầy ánh sáng lạnh lẽo: “Cậu đang đùa với tôi à?”
“Nói đùa? Tôi lại không cho là vậy, bởi vì tôi có một lợi thế mà anh không cách nào cự tuyệt!”
Vừa nói xong, trên tay Diệp Lăng liền xuất hiện một cái đầu người, hắn ném cái đầu xuống, đầu người lăn dưới đất, con mắt vẫn còn đang mở to, máu tươi rịn ra từ lỗ mũi, chết không nhắm mắt.
Tước Hồ Đề đã từng thấy qua rất nhiều người chết, một cái đầu người này vẫn chưa đủ để dọa đến gã, nhưng khi gã nhĩn kĩ lại chiếc đầu kia thì gã đột nhiên đứng lên, hít vào một ngụm khí lạnh.