Tước Hồ Đề cũng là một người đã trải qua sóng to gió lớn, cũng coi như là một kiêu hùng của một thế hệ, nhưng hôm nay thực sự là bị dọa rồi.
Trên đất là một cái đầu người mở to hai mắt, mũi miệng còn có vết máu, không phải là vị Cát Mã xưng vương xưng bá ở vùng này sao!
Tên này đã từng là kẻ thù cũ của ông ta, ông ta bị gã đè đầu không ngóc đầu lên được, bị vô số người gọi là lão nhị muôn năm.
Rất nhiều lần, ông có ý muốn cắt đầu của Cát Mã, rửa sạch khuất nhục cho mình, nhưng qua bao nhiêu lần ông lại rõ ràng nhận thấy được mình có chênh lệch không nhỏ với cái tên lòng dạ đọc ác kia.
Mà bây giờ, đối thủ mà ông ta xem là đối thủ lớn nhất vậy mà lại rơi đầu xuống đất?
"Là cậu giết?"
Tước Hồ Đề hít sâu một hơi, sau đó ngồi trở lại ghế ông chủ, chẳng qua Diệp Lăng có thể nhìn thấy, hai chân của ông ta đang run rẩy, không biết là khẩn trương hay là hưng phấn.
Diệp Lăng nhún vai: "Gã muốn giết tôi, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là giết gã, chỉ đơn giản như vậy."
"Cậu cho rằng giết Cát Mã, tôi sẽ cho cậu ba phần cổ phần danh nghĩa (cổ phẩn không góp vốn mà được chia lãi) sao? Có phải là có chút suy nghĩ viển vông không?"
Lời này của Tước Hồ Đề rất nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy có chút chột dạ, mà đối diện Diệp Lăng cũng cười, đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của ông ta, thân thể hơi cong, chống tay lên trên bàn.
"Nếu tôi dám đến, thì nhất định nắm chắc!"
"Thứ nhất, tên kia là kẻ thù lớn nhất của ông, tôi giúp ông làm thịt gã, thì ông sẽ có cơ hội chiếm được toàn bộ chuyện làm ăn, thế lực của gã!"
"Thứ hai, tôi có thể giết gã, cũng có thể giết ông, cho nên đừng nghĩ đến chuyện uy hiếp tôi, lúc nào tôi muốn giết các người đều quá dễ dàng."
"Thứ ba, người sống không phải là vì kiếm tiền, mà càng muốn sống hạnh phúc hơn, cho nên ông sẽ không cầm tiền rồi chết đi."
"Tôi giúp ông chiếm được một thị trường lớn như vậy, cho nên ông phải cảm ơn tôi, đây là chuyện nên làm."
"Còn nữa, tôi có thể giết gã đi, cũng có thể giết ông, hoặc có thể giúp đỡ người khác, bảo đảm còn hung ác tàn nhẫn hơn Cát Mã nữa. Ông phải tin, ở khu vực này có rất nhiều người muốn thay thế Cát Mã."
"Cũng sẽ có không ít người tình nguyện bán rẻ tự do, bán rẻ linh hồn và tự tôn, ông có tin không ?"
Lời nói của Diệp Lăng giống như một mũi dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim của Tước Hồ Đề. Ông ta trợn to con mắt, muốn phản bác, lại phát hiện mình không có lý do hay sức mạnh gì để nói.
Cát Mã chết rồi, lực lượng đề phòng xung quanh gã chưa bao giờ yếu cả, nhưng bây giờ, đầu của gã đã không còn nằm trên cổ nữa.
"Tôi cần làm gì?"
Tước Hồ Đề đứng dậy, trong lòng đã quyết định chủ ý, nếu người trước mắt đã sớm bày xong đường cho ông ta, vậy ông ta sao không thuận theo mà đi tiếp.
Chống lại?
Có thể phải cần trả một cái giá lớn, mà Tước Hồ Đề không biết mình có thể gánh nổi cái giá lớn đó không.
Quan trọng hơn chính là, hình như ông ta chiếm rất nhiều chỗ tốt, Cát Mã chết rồi, địa bàn của gã, công ty của gã,... đều có thể nhét vào trong túi mình.
Nếu như sau khi ông ta nuốt toàn bộ thế lực của Cát Mã, như vậy thế lực của ông ta sẽ phát triển đến một phạm vi đáng sợ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn thời thịnh vượng của Cát Mã.
Đến khi đó, Tước Hồ Đề, cái tên ba chữ này, có thể trở thành một loại đại biểu, trở thành một cái tên vinh quang trong khu vực này.
"Việc ông cần làm chính là làm những gì mà ông vẫn muốn là. Cát Mã chết rồi, tất cả cấp dưới tinh anh của gã cũng không ai còn sống cả, cho nên tôi nghĩ thế giới của ông nên bắt đầu mở rộng rồi."
"Mà thứ tôi muốn chẳng qua chỉ là ba phần của cổ phần danh nghĩa mà thôi, tôi không tham vào chuyện này, nhưng tôi không hi vọng một ngày nào đó, có người lại đi lên con đường của Cát Mã. Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối có thực lực này!"
Vừa nói xong, Diệp Lăng mỉm cười, xoay người rời đi, lúc đi đến bên cạnh ghế sô pha, tiện tay cầm một quả hồng ném vào trong miệng nhai vài cái: "Quả này thật ngọt."
"Ồ đúng, người phụ nữ của tôi tên là Vương Ngưng Mị, chắc ông đã biết. Cho nên nói, ba phần cổ phần danh nghĩa của tôi giao cho cô ấy đi."
Nói xong, thân hình Diệp Lăng chậm rãi biến mất ở ngoài cửa, chỉ còn lại Tước Hồ Đề dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Diệp Lăng.
Sau khi Diệp Lăng đi khỏi, vài người đàn ông vạm vỡ trực tiếp đi vào trong phòng Tước Hồ Đề. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên con mắt trừng to, nhìn đầu người chói mắt trên mặt đất kia.
"Được rồi, không cần nhìn nữa, đi, tập hợp toàn bộ anh em của chúng ta, tôi nghĩ thời gian tiếp theo chúng ta có chuyện phải làm rồi!"
Tước Hồ Đề có chút kích động nói, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng áp lực trong lòng cũng bùng nổ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ mở rộng thế lực rồi!
Bên trong phòng mấy gã đàn ông vạm vỡ nghĩ đến cái gì đó, một đám đều vô cùng kích động, gật đầu vội vàng đi ra ngoài.
Tước Hồ Đề, tên được gọi là lão nhị muôn đời, hiện tại ngoại trừ hưng phấn và kích động, trong đầu còn có thân ảnh cùng với nụ cười sắc như đao kia của Diệp Lăng.
Nhiều năm về sau, Tước Hồ Đề đã sớm trở thành người xưng vương xưng báo ở vùng này, trước khi chết, tự tay viết cho mình văn bia chữ Triệt
Cuộc đời của ta, đều sống dưới bóng ma của hắn. Từ khi sinh ra cho đến khi chết, cũng không có người nào vượt qua sự cường đại và khủng bố của hắn.
Đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới. Sau khi Diệp Lăng về tới khách sạn, đại khái nói một lần chuyện này cho Vương Ngưng Mị, dù sao về sau ba phần cổ phần danh nghĩa đều do cô quản lý.
"Hì hì, anh đó, thực sự là ăn tươi nuốt sống nhưng mà em thích. Không ít người thèm nhỏ dãi tài nguyên ở nơi này, ba phần cổ phần danh nghĩa, đoán chừng làm cho Tước Hồ Đề đau lòng đến chết."
Ba phần cổ phần danh nghĩa không ít, phải biết rằng mặc dù Tước Hồ Đề có bảy phần cổ phần công ty, nhưng còn phải nuôi người, lợi nhuận rơi vào trong tay cũng chỉ khoảng 3 đến 4 phần.
"Người thông minh đều nên biết lựa chọn như thế nào, cho nên đúng lúc ông ta là một người thông minh."
Diệp Lăng mỉm cười, rồi sau đó xua tay: "Không nói chuyện này nữa, khi nào chúng ta đi tìm Vương gia kia?"
"Ngày mai đi, ngày mai chúng ta đi liền, đoán chừng phải đi mất một ngày."
Vương Ngưng Mị hơi suy nghĩ một chút rồi nói, Diệp Lăng gật đầu, đôi mắt trở nên sắc bén, chờ chuyện này xong xem ra hắn phải đi Bảo Loan một chuyến.
Bang Tứ Hải, Lưu gia, có thể lúc này đây, cũng không có cần thiết phải tồn tại nữa.
Sáng sớm hôm sau, ba người Diệp Lăng, Ngạo Hồng Trần và Vương Ngưng Mị đón xe đi đến thành phố chỗ của Vương gia kia.
Thành phố nào đó là một trong những thành phố biên giới quan trọng. Thành phố xa xôi này cũng sinh ra không ít người tài, đã từng rong ruổi ở mảnh hoang mạc này rồi giết qua thảo nguyên.
Lúc ba người Diệp Lăng đi đến thành phố này, đã là ban đêm, ba người xuống xe, tìm một khách sạn có điều kiện không tồi, tạm thời ở lại.
"Tối nay người hầu của Vương gia sẽ đến, muốn định ngày hẹn với nhân vật lớn này rất không dễ dàng, còn phải làm cho học trò cấp dưới của người này hài lòng. Nếu không, cũng không thể gặp được."
Vương Ngưng Mị mỉm cười, Diệp Lăng ở bên cạnh thật vui vẻ, ha hả, thực sự là một người tự đại.
Bây giờ con cháu Mãn Thanh, vậy mà vẫn trâu bò như trước, thật không biết khi y đọc được lịch sử cận đại, xem thấy lúc lão tổ tông mình bị áp bức lăng nhục, thì y có còn kiêu ngạo nữa không.