Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 552 - Chương 552: Có Ý Tứ

Chương 552: Có ý tứ

Quán cơm Ma Giai, là một quán cơm nhỏ bình thường không thể bình thường hơn trong nội thành.

Ba người Diệp Lăng ngồi trong phòng thuê duy nhất của quán cơm, đánh giá hoàn cảnh mộc mạc xung quanh.

"Người này chọn nơi đây làm địa điểm hẹn là có ý gì, xem thử chúng ta có thật lòng hay không à?"

"Hay nói tên đó là một người thích sự đặc sắc khác của ngoại tộc? Thật làm cho anh nhìn không thấu suy nghĩ của tên này."

Diệp Lăng gãi đầu một cái, dù sao người đến cũng là học trò của Vương gia. kia. Nhưng tới nói chuyện thảo luận kết quả lại hẹn đến một nơi bình thường thậm chí có chút rùng mình nữa, cho nên Diệp Lăng có chút không hiểu.

"Ai biết được, mặc kệ đi, chỉ cần có thể để cho em nhìn thấy Vương gia là tốt rồi. Em nghe nói, trong tay Vương gia này có một khối Thất Thải Đế Ngọc Điếu Trụy cực phẩm. Nếu như có thể mua về, tuyệt đối là bảo vật trấn cửa hàng cho em."

Vương Ngưng Mị bẹp lại miệng, mị nhãn lướt qua chỗ Diệp Lăng, một bên Ngạo Hồng Trần cũng ba ba gào lên: "Có tính người không vậy, lão già tôi đây còn ngồi ở chỗ này đấy!"

"Tú ân tú ái sẽ nhanh chết đó, hai người không nghe nói à, CMN, Tiểu Hắc, tới tới tới, xuất hiện cùng đạo gia ta hôn một cái!"

Ngạo Hồng Trần vừa nói chuyện tay vừa tìm kiếm trong ngực, Tiểu Hắc trực tiếp ngẩng đầu lên, thân trường ra ngoài, lưỡi rồng phun ra nuốt vào: "Cút đi, Bổn Tọa ghét nhất loại người như lão già ngươi, da dày thịt béo, còn dám xằng bậy, ta ăn ngươi."

"Ai ai, không có thiên lý mà, một con rồng mà thôi, ngươi còn muốn lật trời sao!"

Ngạo Hồng Trần giống như một kẻ dở hơi, chọc Diệp Lăng cười ha ha, Vương Ngưng Mị cũng thổn thức không thôi. Chẳng bao lâu sau, cô nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, sân sau nhà mình lại nuôi một con rồng.

Nói như thế nào đây, cuộc sống mà, có đủ loại cảm giác, những chuyện bạn không thể tưởng tượng được đều sẽ xuất hiện trong cuộc sống của bạn.

Cuộc sống vốn chính là muôn màu muôn vẻ, không thể nào là cả đời đều thuận lợi, không thể cả đời đều lo lắng không yên.

Khổ tận cam lai là nói cho rất nhiều người nghe, không phải bạn bè nói câu này để mình hoài nghi cuộc sống. Cho nên, chưa biết chừng ngày mai nhà bạn cũng có một con rồng đó.

Đang lúc Ngạo Hồng Trần và Tiểu Hắc ầm ĩ đến quên trời quên đất, thì đột nhiên cửa mở ra, một người đàn ông ba mươi tuổi thò đầu thăm dò vào trong phòng: "Nơi này là phòng do cô Vương Ngưng Mị đặt đúng không?"

"Đúng đúng, xin hỏi anh là người nhà của Kim tiên sinh sao?" Vương Ngưng Mị vội vàng đứng lên.

Kim tiên sinh, cũng chính là vị Vương Gia thần bí kia, trước kia mang họ hoàng tộc Ái Tân Giác La, sau cải cách thì mang họ Kim.

Sau khi người đàn ông nghe vậy thì gật đầu, rồi đi vào gian phòng, nhìn Vương Ngưng Mị, Diệp Lăng và Ngạo Hồng Trần một chút, không có biểu hiện sợ người lạ gì, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.

"Vừa nãy có chút việc nên đã tới chậm, ngại quá, làm các vị phải chờ lâu."

"Đừng nhìn hoàn cảnh bình thường của quán cơm này, đồ ăn ở đây thì lại rất ngon, món mà Kim gia nhà chúng tôi thích nhất chính là gà quay ở đây."

"Ngoài giòn trong mềm, hơn nữa hương vị kéo dài, thịt không dai giống như da, nhai vào không có mùi vị, mà là khi nhai vào vị sẽ ngấm vào lưỡi, hương vị này là hương vị cũ được truyền từ trăm năm."

"Cho nên Kim gia nhà chúng tôi rất yêu thích món này, một lát nữa các vị cũng có thể nếm thử, đảm bảo có thể làm các vị thích ngay."

Vừa nói chuyện xong, người đàn ông này thò đầu ra, thét to với ông chủ: "Lão bản, một phần như cũ."

Sau khi hô xong người đàn ông lại ngồi lại trên ghế, mỉm cười: "Tôi đây là học trò của Kim gia, La Suất. Ngày hôm này nghe lệnh của Kim gia đến hỏi thử ba vị."

"Lần này ba vị tới là muốn gì, tìm Kim gia hỏi chút chuyện giang hồ, hay là có tâm tư với những bảo bối kia."

Người đàn ông tên La Suất này rất có khí thế, trong lúc mỉm cười lại làm cho người ta có chút áp lực, giống như là một vị chủ nhân mặt mũi hiền lành cao cao tại thượng.

Vương Ngưng Mị vừa muốn lên tiếng, một bên Diệp Lăng vỗ bàn tay của cô, sau đó khẽ cười nói.

"Nghe người bạn này nói như vậy, xem ra bảo bối của Kim gia đúng là không ít."

La Suất mỉm cười: "Làm sao có thể nói là không ít? Đó là khá nhiều, như vậy tôi cũng nói anh biết, trong viện bảo tàng Đế Đô gì đó cũng không bằng một nửa số lượng cất giữ của Kim gia tôi."

"Dù là mấy món đồ chơi mà giặc Tây những năm trước mang đến nước ta hay là chén Cửu Long được nhiều người khen vô cùng kỳ diệu kia, Kim gia nhà tôi đều có."

"Cho nên, không ít người ngưỡng mộ bảo vật của Kim gia tôi, muốn nhìn một lần cho đã, tất nhiên cũng không thiếu những người có lòng xấu cũng đều bị Kim gia nhà tôi thu phục, trở thành tổng quản!"

Tổng quản, lúc nói đến chữ này, đột nhiên ánh mắt của La Suất sáng lên, trong chớp mắt lại tiêu tán, làm cho người ta giật mình trong lòng.

"Nói như vậy, bảo bối của Kim gia đúng là không ít nha, ngẫm lại cũng phải, vương triều mấy trăm năm, sao có thể không có bảo bối làm rung động người đời được?"

"Thế này đi, lần này chúng tôi đến một là muốn kết bạn với Kim gia, nếu như ông ấy có thể nhịn đau bỏ ra bảo bối yêu thích đưa cho vợ tôi làm trấn điếm chi bảo thì chuyến đi này cũng không phí."

"Nếu không thể cũng không sao, chúng tôi đang muốn chiêm ngưỡng phong phạm của Kim gia, không quá đáng chứ?"

Sau khi La Suất nghe xong, thân mình hơi dựa về phía sau, sau đó cười nói: "Lời này tôi đây nghe cũng không ít, nhưng đều khác với ý trong lời nói."

"Như vậy đi, chỗ ở của Kim gia tôi không tiện vào, các vị có vào được hay không phải xem tạo hóa của các vị."

Nói xong, đột nhiên cửa mở ra, ông chủ bưng lên một mâm gà quay đã được xé ra, vừa xương xừa thịt, cũng làm cho người ta nhìn rõ chất thịt sáng bóng.

Sau đó ông chủ lại đưa cho La Suất một túi to, bên trong có trọn mười con, sau khi La Suất nhận lấy thì cười hì hì: "Coi như mấy thứ này các vị hiếu kính Kim gia, tôi đi trước, giữa trưa ngày mai gặp."

Nói xong, La Suất xoay người rời đi, lưu lại Diệp Lăng vẫn như cũ mỉm cười và Vương Ngưng Mị, Ngạo Hồng Trần trợn mắt há mồm.

Đây là ý gì, nói đi là đi, không phải đang nói chuyện ư, xong rồi?

Anh nói đi liền đi đi, còn cầm mười con gà quay đi nữa, mẹ kiếp, anh làm mất hết mặt mũi Kim gia của anh rồi đó, tốt xấu gì cũng là con cháu Ái Tân Giác La mà.

“Anh cảm thấy nhất định ngày mai sẽ rất thú vị, thực sự anh muốn nhìn vị Vương Gia kia một chút, đến cùng là có chỗ nào không giống người bình thường.”

Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa cầm lấy một cái đùi gà, cắn mạnh một cái, thịt gà bị Diệp Lăng nhai đến nổi tỏa mùi thơm, Diệp Lăng mỉm cười, nghĩ đến La Suất.

Ha hả, thật là tên thú vị, nghĩ tới đây, Diệp Lăng cúi đầu nhìn một cái, ái chà chà, mẹ nhà nó, thịt gà trong khay đâu?

Ngạo Hồng Trần một tay cầm một cái đùi gà, tay kia cầm một cánh gà, giống như một con quỷ chết đói ba đời vậy.

"Ăn đi, ăn đi, ngày mai tìm Kim gia, thuận tiện lấy cấp dưới của tên kia cho ông thiến, để cho ông trải nghiệm qua một loại hồng trần kiếp khác."

Diệp Lăng lại hung hăng cắn một đùi gà, càng ăn càng ngon, lập tức rống to: "Ông chủ, lại thêm ba con!"

Buổi trưa ngày hôm sau, ba người Diệp Lăng, Ngạo Hồng Trần và Vương Ngưng Mị lên xe vội vàng đi đến vùng ngoại ô thành phố yên tĩnh.

Ở xa xa, có một quần thể kiến trúc như cung điện, cao chót vót, dưới ánh sáng của mặt trời chiếu ra ánh sáng rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment