Nơi này bị dân bản xứ thậm chí là người toàn bộ thành phố gọi là Vương Gia Phủ, là một nơi rất thần bí.
Người thường vốn không thể đi vào khu vực này, dù cho là cán bộ cao cấp hay quan lớn một phương đều khó tiến vào nơi này.
Dù sao ở trong mắt vài người nơi này thuộc về khu vực cấm kỵ của người nào đó. Tất nhiên, mặc dù nói hiện tại vốn không có cái gọi là ruộng đất tài sản cá nhân nhưng nơi đây lại là một ngoại lệ, là sự tồn tại nằm ngoài pháp luật.
Lúc xe đi được một nửa đoạn đường, thì đột nhiên dừng xe lại, Diệp Lăng mỉm cười, đi xuống xe.
Trên con đường rộng rãi có một người đang đứng không phải ai khác chính là La Suất hôm qua. Anh ta khẽ mỉm cười, một tay nắm một đùi gà đang cắn mạnh xuống.
"Hì hì, thật là phải cảm ơn anh, đùi gà này vẫn ăn ngon như trước, may mà ngày hôm qua Kim gia thưởng cho tôi một con. Nếu không, tôi đã chết vì thèm rồi."
Diệp Lăng gật đầu: "Đã như vậy, thì anh để chúng tôi đi vào?"
"Không phải nói ăn của người miệng ngắn bắt người tay mềm sao, anh cầm cũng đã cầm ăn cũng đã ăn rồi, cũng không thể ăn xong thì chùi miệng giả bộ không biết được."
La Suất nghe nói như thế, anh ta gặm sạch chân gà sau đó vứt xương xuống đất nói: "Khó mà làm được, tôi trở về Kim gia sẽ chặt chân của tôi mất."
"Muốn gặp Kim gia chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần anh có thể đến nhà của Kim gia chúng tôi, thì coi như anh thắng."
Nói xong, La Suất nghiêng người né qua một bên, xoay người rời đi, con mắt Diệp Lăng ngưng trọng, nhìn con đường giống như bình thường này.
"Nhìn ra chỗ kỳ lạ chưa? Con đường này đúng là không bình thường, cảm giác rất là cổ quái, nhất định là do một lão quái vật chưa xuất thế tạo ra!"
Ánh mắt Ngạo Hồng Trần có chút ngưng trọng, thậm chí ngay cả ông ta cũng chỉ nhìn ra con đường này có một chút quỷ dị, nhưng lại nhìn không ra quỷ dị chỗ nào. Chỉ một điểm này cũng đủ để người tạo ra con đường này là cao thủ tại thế tục.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, mỉm cười: "Ông nói rất đúng, quả thực con đường này không đơn giản, hơn nữa tuyệt đối là do một lão quái vật Thần Anh kỳ bày ra."
"Dưới đường này có trận pháp, ngưng tụ long khí trăm năm của gia tộc Ái Tân Giác La, lại thêm từ trường của trời đất, cho nên tạo thành một loại khí tràng đặc biệt."
Diệp Lăng chậm rãi nói, loại thủ đoạn này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể bố trí được. Xem ra trong tay Kim gia còn có không ít lão quái vật có thực lực khủng bố.
Chẳng qua cũng đúng, một vương triều diệt vong chưa đủ trăm năm, nội tình đáng sợ kia sao có thể tiêu tan thành mây khói nhanh như thế được.
"Bây giờ chúng ta làm gì đây?"
Vương Ngưng Mị xoay người hỏi, hình như có hơi lo lắng, dựa theo lời Diệp Lăng nói, con đường này không đơn giản, nếu không hắn sẽ không nói ba chữ không đơn giản này ra.
"Bây giờ làm sao? Tay nắm tay đi về phía trước một bước hai bước ba bước thôi, chỗ đơn giản chính là như vậy, đi thôi."
Vừa nói xong, Diệp Lăng trực tiếp kéo tay Vương Ngưng Mị đi về phía trước. Ngạo Hồng Trần hít sâu một hơi, nhìn con đường gần ngay trước mắt nhưng ông ta lại cảm thấy nó xa tận chân trời.
"Có lẽ con đường này chính là hồng trần kiếp mà mình phải vượt qua."
Vừa nói xong, Ngạo Hồng Trần cũng đi lên con đường này, Vương Ngưng Mị được Diệp Lăng nắm tay kéo đi, cảm thấy hành phúc không gì sánh được. Tay cô siết chặt lòng bàn tay ấm áp kia, đầu tựa vào vai Diệp Lăng giống như chim nhỏ nép vào người.
"Diệp Lăng, con đường này cũng không cái gì bất thường, rất bình thường mà.”
Diệp Lăng nở nụ cười: "Bình thường? Đó là em không biết con đường này kỳ quái nhường nào. Nói như thế nào cho em hiểu đây, nếu như một người có ý nghĩa khác người đi lên con đường này thì sẽ giống như đi vào địa ngục."
Nói đến đây, Diệp Lăng vẫn quyết định nói cho Vương Ngưng Mị biết một chút sự thần kỳ của con đường này.
Lúc Kim Lăng còn là kinh đô của triều Minh, bây giờ là lăng mộ của Thái Tổ. Trước lăng mộ có một con đường rất bình thường, ở đó người lái xe hay người đi bộ thường xuyên gặp ảo giác.
Mặc kệ là ban ngày sáng sủa, hay là ban đêm gió lạnh trăng lên cao, nói chung thường thường gặp chuyện quỷ dị.
Ví dụ như người lại xe không biết tại sao nhìn thấy một người, khi người lái xe bẻ tay lái tránh đi, thì lại phát hiện xe mình đụng vào cây bên đường.
Hay có người thấy rõ ràng phía trước mình không có gì cả, nhưng lại kỳ quái phát hiện mình đang đi trên một con đường khác.
Con đường này được mọi người gọi là con đường thần kỳ, là tồn tại có thật khoa học không có cách nào giải thích được. Nó hình thành từ từ trường cũng chính là khí tràng.
Lúc một người có tinh thần lực cũng chính là đại não đang trong tình trạng không khỏe mà đi lên con đường này, sẽ bị khí tràng mạnh mẽ quấy rối, hình thành một loại sóng điện não khác khiến cho người đó thấy được những chuyện kỳ lạ.
Lăng mộ Thái Tổ triều Minh là do mấy vị cao nhân bố trí, hơn nữa hiện tại nếu muốn tiến vào trong lòng đất thì vừa phức tạp vừa gặp phải hệ thống nước ngầm.
Nước quấy nhiễu toàn bộ trận pháp, cũng quấy nhiễu từ trường, tạo thành tất cả mọi thứ như hiện tại. Vô số người đều sợ hãi đi con đường này, để tránh không nhìn thấy những chuyện sợ hãi.
Mà con đường của Kim gia này lại cao siêu hơn con đường kia, khí tràng hay từ trường nơi này đều có quỹ tích cố định, sẽ quấy nhiễu đến tư duy của người bình thường.
Nếu như bạn là người mang lòng xấu đi lên con đường này sẽ bị từ trường cảm ứng được, như vậy không chỉ gặp được chuyện quỷ quái, sợ rằng nghiêm trọng hơn còn có thể gây hại cho đại não nữa.
"Chuyện này là vì sao? Chẳng lẽ con đường này còn có thể phân biệt người tốt người xấu sao?" Vương Ngưng Mị cảm thấy quá thần kỳ rồi, không khỏi hỏi, con đường có thể phân biệt người tốt người xấu?
Diệp Lăng mỉm cười, lắc đầu: "Sai rồi, đây là có tật giật mình."
"Có tật giật mình?" Vương Ngưng Mị nhăn trán, có chút không hiểu.
"Nếu như em là trộm, biết rõ con đường này có chỗ kỳ lạ, hơn nữa lại rất thần bí, trong lòng của em sẽ nghĩ làm cách nào để vượt qua nó hoặc là vượt qua mà không bị người khác phát hiện?"
"Nếu như em nghĩ như vậy, thì từ trường sẽ quấy nhiễu đến đại não của em, thay đổi sóng điện não của em, hình thành ra một từ trường đáng sợ, làm rối loạn tư duy của em."
"Cho nên, trên con đường này chỉ có người vô tư thẳng thắng mới có thể đi tới cuối cùng. Giống như anh và em vốn không có ý xấu gì với vị Vương gia kia cả, cho nên sẽ thuận lợi đi qua."
Diệp Lăng khẽ cười nói, Vương Ngưng Mị gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng. Chẳng qua cô lại quay đầu chỉ vào Ngạo Hồng Trần nghi hoặc hỏi "Vậy ông ta thì sao? Sao mỗi một bước lại giống như bước lên bậc thang vậy?"
"Ông ta? Tự làm tự chịu thôi, ông ta xem con đường này trở thành một loại thử thách cho mình. Chẳng qua nghị lực của ông ta rất mạnh nhìn thấu được sự kỳ lạ của con đường này nhưng vẫn nghĩ nó là một loại thử thách, coi như là một tên có lòng dũng cảm."
Diệp Lăng cười, không lo lắng Ngạo Hồng Trần ở phía sau. Lão già này không ngừng trải qua hồng trần kiếp trong pháp môn tu luyện đạo nhân quả, trong cuộc sống mặc kệ là cái gì, cũng trở thành nơi tu luyện của ông ta.
Ở cách đó không xa, bên trong một tòa trang viên to lớn, trên một tòa nhà hình tháp thật cao, một người đàn ông cao to lực lưỡng đang đứng nhìn ba thân ảnh kia, không khỏi gật đầu.
"Ba người này thật đúng là khiến cho ta ngoài ý muốn."
Người đàn ông trung niên cười nói rồi quay đầu đi, trên đầu là mái tóc triều Thanh, trên khuôn mặt nghiêm nghị có mấy phần uy nghiêm. Trên người mặc một bộ áo dài phía trên thêu Ngũ Trảo Kim Long, tượng trưng cho thân phận tôn quý của ông.
Ông chính là chủ nhân của trang viên này, con cháu cuối cùng của vương triều, Vương gia của gia tộc Ái Tân Giác La!