Diệp Lăng lôi kéo tay Vương Ngưng Mị, một đường tiến về phía trước, rốt cuộc đi tới cuối con đường.
Chỗ cuối con đường, một tòa trang viên được xây dựng theo phong cách phương Đông xuất hiện trong tầm mắt của hai người, tường cao gác ngói, rừng dựng nên tháp, lầu son uy vũ bên trong phong cảnh huyền diệu.
"Xem ra vị Kim Vương gia này đối với chúng ta cũng không tệ lắm, đã tự mình ra cửa đón chúng ta."
Diệp Lăng mỉm cười, bên cạnh Vương Ngưng Mị ngẩn người, lúc cô vẫn chưa tỉnh táo lại thì cửa lớn đã được mở ra.
Một đám cung nữ mặc đồ triều Thanh chân đi giày thêu hoa sen chậm rãi đi ra, trên tay cầm một cái quạt thật lớn đi thành hai hàng đứng ở giữa Diệp Lăng và Vương Ngưng Mị.
Mà Kim Vương gia, cũng chính là người đàn ông trung niên vừa mới đứng trên tòa tháp cao kia, tay cầm một chuỗi phật châu màu vàng chậm rãi đi tới, bím tóc đuôi sam ở phía sau lưng làm cho ông thêm vài phần uy nghiêm.
Một thân áo dài màu đen, phía trên thêu Ngũ Trảo Kim Long, lúc đầu loại quần áo này ở triều Thanh chỉ có Hoàng Đế mới được mặc, mà bây giờ Kim Vương gia lại mặt lên người, cũng đại biểu cho việc ông trở thành người nắm quyền duy nhất của gia tộc Ái Tân Giác La.
"Mới sáng sớm mà chim khách của chúng ta đã kêu lên, thì ra là có khách quý tới, thực sự là ngày hôm qua ăn thịt gà ăn chân gà đến no, ha ha."
Kim Vương gia cười ha ha, Diệp Lăng nhún vai: "Ta thấy, Kim gia nghe được tiếng kêu của chim khách chắc là vì ngày hôm qua ăn thịt gà chân gà quá no đi, ha ha."
Kim Vương gia ngẩn người, nhất thời lại cười ha hả lên, chỉ vào Diệp Lăng không ngừng cười: "Ha hả, tiểu tử ngươi có ý gì, đã lâu chưa gặp qua người nói chuyện thú vị như vậy, không tệ không tệ."
"Đúng rồi, vị bằng hữu kia của ngươi không được bình thường thì phải, chúng ta chờ y, hay là đi vào bên trong chờ?"
Kim Vương gia mỉm cười, chỉ Ngạo Hồng Trần như đi vào trong đầm lầy ở phía sau Diệp lăng, Diệp Lăng khoát tay áo: "Đừng đợi, nếu ông ta cứ chờ vào may mắn thì cả đời cũng không đi ra được."
"Vậy được, hai vị khách quý, xin mời đi lối này."
Vừa nói xong, Kim Vương gia xoay người mang theo hai người tiến vào bên trong trang viên, sau khi tiến vào, Diệp Lăng và Vương Ngưng Mị hoàn toàn ngây người, con mắt trừng thật lớn.
Ở dưới chân của hai người, vậy mà là con đường phát ra ánh sáng vàng óng ánh, kéo dài không có điểm dừng.
Mà con đường vàng kim kia, rõ ràng là làm từ vàng ròng tinh khiết, có chiều rộng là một mét, thủ bút lớn như vậy ngay cả Diệp Lăng cũng không khỏi chậc lưỡi.
Quá xa xỉ, đây quả thực là quá xa hoa lãng phí mà, sợ rằng trên thế giới không có con đường nào quý giá như con đường này.
Lấy vàng ròng tinh khiết lót đường, cũng chỉ có Kim Vương gia, là con cháu vương triều, mới có thể nắm được khoản tài sản giàu như một quốc gia này.
Hai bên con đường vàng, đều là lót gạch xanh thành đường nhỏ, là nơi cung nữ người hầu đi lại, mà phía dưới tường cao thì có từng loại cây trân quý, vô cùng nhiều.
"Ha hả, cách bố trí phong thủy này tuyết đối ẩn chứa sức sống nồng đậm, thủ đoạn bất phàm."
Diệp Lăng cũng không khỏi tán thưởng, cả cái viện này đều là một trận pháp phong thủy to lớn, chú ý điều hòa âm dương, nhắm ngay bát quái thiên đạo, từ từ hướng về vũ trụ.
"Ta đây thích cất giữ những đồ vật hiếm lạ, cũng thích bày ra ánh sáng của lão tổ tông gì đó ra, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều thấy, đều thán phục."
"Tất nhiên, ta rất rõ ràng, ta đây thuộc về loại thích khoe khoang, dùng từ ngữ mạng bây giờ thì chính là hố cha hố tổ tiên."
"Có điều ta vui mừng khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người khác, không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Bản vương rất là sảng khoái!"
Kim Vương gia cười ha ha nói, Diệp Lăng không khỏi tán thưởng người này. Đi được mấy phút trên con đường này, lỗi rẽ còn nhiều hơn Cố Cung nữa, nơi đây mới thật sự là tràn ngập phong thái hoàng gia.
Tất cả kiến trúc đều dùng nghệ thuật trong máu gia tộc bọn họ mà xây dựng thành.
Đi vài chục phút, thấy được một cái cầu nhỏ bắt ngang qua nhà sàn, suối chảy óc rách, Kim Vương gia dẫn hai ngươi đi tới một phòng lớn ngói đỏ.
Kẽo kẹt, cửa mở ra, Kim Vương gia cười tiếp đón hai người vào phòng, mời hai người ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim.
"Đi, lấy trà Đại Hồng Bào, pha cho hai vị chút trà nóng nếm thử!"
Kim Vương gia mỉm cười: "Đại Hồng Bào của ta là chuyên môn hát từ hai mảnh đất ở đây. Nói như thế nào đây, chúng còn hiếm hơn thứ được cung cấp cho mấy lão già ở Bỉ Võ Di Sơn kia."
"Cũng là loại trà mà ta dùng để khách quý nếm thử, nếu không, ta không nỡ để người bình thường uống đâu."
Diệp Lăng gật đầu thật sâu: "Kim gia, không thể không nói, phong phạm của ông thật sự rất đủ, có sự dũng cảm đại khí của hoàng thất, không tệ không tệ, không hổ là người quản lý của gia tộc khổng lồ này."
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa đánh giá vật trang trí bên trong phòng, nếu xuất hiện bên ngoài đều là bảo bối vô giá.
Mỗi một món đều là cực phẩm bên trong thâm cung đại nội, bây giờ toàn bộ đều được mang tới nơi này, thậm chí Diệp Lăng còn từng nghi ngờ, vài món ở bảo tàng kia, là vật trong cung tùy ý chuyển ra ngoài?
"Nói những thứ này làm cái gì, một gia tộc xuống dốc mà thôi, đáng để kinh ngạc sao."
"Ta nghe Tiểu La Tử nói, các người tới tìm ta là chuẩn bị mua một ít bảo bối của ta?"
Sau khi Diệp Lăng nghe Kim Vương gia nói xong thì nhất thời vui vẻ, con la nhỏ?
Lúc nào cái tên buồn cười kia trở thành một con vật vậy, chẳng qua Diệp Lăng đoán chừng dù La Suất ở nơi này cũng phải gật đầu bằng lòng, dưới chế độ triều đại phong kiến mới đáng sợ.
"Nàng là thê tử của ta, nghe nói nơi này của Vương gia có một ít đồ vật hiếm lạ, cho nên chuẩn bị nhìn xem có thể mua được một món làm trấn điếm chi bảo không."
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa chỉ vào Vương Ngưng Mị: "Tất nhiên, ta biết Kim gia không cần tiền, trước kia có lẽ không biết, hiện tại ta đã biết rồi."
"Cái gì mà nhà giàu số một thế giới, Kim gia ông mới là đại thổ hào thâm tàng bất lộ."
Diệp Lăng cảm thán từ tận đáy lòng, đây mới là giàu, là một tên không có tính người, ngay cả con đường cũng lót vàng, còn có chuyện khoe khoang sự giàu có gì mà người này không làm được?
"Chỉ bằng số tuổi của ngươi mà đã là Độ Kiếp kỳ, Bản vương ta cũng phải bán cho ngươi một chút mặt mũi, tặng cho ngươi mấy món bảo bối coi như kết làm bằng hữu."
Kim Vương gia mỉm cười, Diệp Lăng gật đầu, đối với việc Kim Vương gia nhìn thấu tu vi của mình, hắn không chút nào ngoài ý muốn cả.
Bên trong phòng này có một đạo khí tức Thần Anh kỳ đang tập trung ở đây, tuyệt đối là cường giả sau cùng của gia tộc Ái Tân Giác La.
"Như vậy đi, để cho em dâu đi vào bên trong chọn lựa, hai anh em chúng ta ở đây nói chuyện uống trà, cậu cảm thấy thế nào?"
Kim Vương gia vỗ bả vai Diệp Lăng nói, tất nhiên Diệp Lăng gật đầu, chẳng qua nụ cười kia lại có chút ngại ngùng.
"Chuyện đó, Kim gia, ông mới vừa nói, cho vợ của ta một món bảo bối đúng không?"
Nhìn thấy Diệp Lăng hỏi như vậy, Kim Vương gia ngẩn người, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"Chuyện đó, vợ của ta có hơi nhiều."
"Nhiều? Có hơi nhiều?"
"Không nhiều không nhiều, mười người, chỉ có mười người."
Nghe được Diệp Lăng nói như vậy, Kim Vương gia trực tiếp đứng lên, con mắt trừng lớn: "Ngươi không phải tới làm bạn bè mà là tới cướp bóc đó à!"