Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 555 - Chương 555: Tài Quyết Chi Kiếm

Chương 555: Tài Quyết Chi Kiếm

Nửa giờ sau, Vương Ngưng Mị đi ra từ bảo khố của vị Vương gia con cháu cuối cùng vương triều này, ánh mắt đờ ra.

Đồ được cất trong bảo khố rất phong phú, phong phú đến mức làm cho Vương Ngưng Mị kinh ngạc, làm cho người phụ nữ vốn cho mình có kiến thức rộng rãi lần đầu tiên cảm thấy sợ.

"Chồng... Chồng ơi... Phỉ Thúy nhiều như cải trắng, Dạ Minh Châu lớn như quả dưa hấu. Trời ơi thì ra là có thật!"

Vương Ngưng Mị nói lắp rồi, bảo khố không nhỏ kia, có lẽ đồ vật được đặt trong góc phòng bảo khố này không quan trọng, nhưng đặt ở bên ngoài chính là một món quốc bảo hiển hách, đủ để cho vô số người điên cuồng chấn động.

Diệp Lăng cũng ngẩn người, xoay người nhìn Kim Vương gia đang đắc ý ở bên cạnh một chút, người này rõ ràng chính là ở khoe khoang mà. Thấy chưa, bị dọa rồi đi.

"Vương gia, chén Cửu Long kia, có phải cũng ở trong bảo khố của ông không?"

Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, đối với món trân bảo đi vào lịch sử Càn Long này hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, một bên Kim Vương gia rất tự hào gật đầu.

"Chuyện đó, lấy ra để cho ta nhìn thấy một lần đi, thuận tiện rót vào một chút nước, nhìn xem có thể biến thành rượu nho mĩ vị không?"

Diệp Lăng cười hì hì, khuôn mặt Kim Vương gia đen lại : "Ta nói này người anh em, ngươi xem nhiều tiểu thuyết thần thoại quá rồi, chỉ là một trân bảo mà thôi, vẫn chưa có tác dụng thần kỳ biến nước thành rượu ngon đâu."

"Chỉ là bên trong chứa nhiều một loại nguyên tố, nước sẽ nhanh chóng thay đổi chất, sau đó hương vị cũng thay đổi, một ít nguyên tố trong nước bị phân giải, đã hiểu chưa?"

Diệp Lăng trợn to mắt nhìn Kim Vương gia đang nói chuyện vớ vẩn trước mắt. Khoan hãy nói, dùng góc độ khoa học nói như thế còn rất đúng nữa.

"Bảo bối, em cầm ra món gì? Để cho anh mở mang tầm mắt một chút, cũng đừng làm anh thất vọng nha."

Diệp Lăng nhìn Vương Ngưng Mị bên cạnh một chút, còn có chút khẩn trương. Cũng không biết cô nàng này sẽ lấy ra món gì, dù sao ở một nơi bảo khố lớn như vậy, người bình thường đi vào cũng có thể bị hoa mắt.

Vương Ngưng Mị cười hì hì, đi theo phía sau là một học trò của Kim Vương gia đang run rẩy khóe miệng, Kim Vương gia nhìn thấy biểu cảm này của học trò mình nhất thời giật mình trong lòng, thầm nghĩ không tốt.

"Chuyện này, Dạ Minh Châu lão phật gia dùng để chiếu sáng trong truyền thuyết, con dấu trọn vẹn của Càn Long và Kê Huyết Thạch nha."

"Còn có một đôi ngọc bội hình rồng thời Chiến Quốc, về sau làm đồ chơi cho bọn nhỏ sắp ra đời."

"Em thấy trên tường nhà mình còn thiếu một bức tranh chữ, liền lấy một bức Khoái Tuyết Tinh Thiếp của Vương Hi Chi. Thế nào, ánh mắt của em cũng tạm được, không tầm thường đi."

Vương Ngưng Mị kiêu ngạo nói những trân bảo mà mình chọn, mặt Kim Vương gia cũng thay đổi, lập tức trên trán tràn đầy mồ hôi.

Trời ơi! Những thứ đó đều là trân bảo bổn vương cất giữ nha, đây quả thật lấy máu từ trong tim mà.

"Còn có chồng ơi, em thấy trong nhà mình còn thiếu bồn cây cảnh, liền lấy một chậu cây san hô, anh xem như thế nào."

Vương Ngưng Mị vừa nói chuyện vừa chỉ vào chậu cây san hô tươi đẹp ở phía sau mình một cái, hình dạng cực phẩm, kiều diễm ướt át, làm cho Diệp Lăng cảm thấy rất thích.

Kim Vương gia cũng xoạch một tiếng, linh hồn bé nhỏ thiếu chút nữa bay đi. Ta kháo, đây là một trong những bảo bối mà lão phật gia khi còn sống thích nhất đó, được người phía dưới dâng lên, giá trị không thể đo lường.

Trái tim, trái tim nhỏ của ông có chút chịu không nổi rồi, thật kích thích. Nhìn từng món bảo bối bị người khác lấy ra từ trong bảo khố của mình, loại cảm giác chua xót này làm Kim Vương gia thiếu chút nước phát bệnh tim.

"Haiz? Vương gia đây là làm sao? Sao sắc mặt lại không tốt rồi, có phải đau lòng không?"

Diệp Lăng cười hì hì, vỗ vai Vương gia, bỗng nhiên khuôn mặt Kim Vương gia trở nên lạnh lùng, trực tiếp gạt tay Diệp Lăng ra: "Nói gì đó! Ta có thân phận gì chứ?"

"Thôi đi, ta còn có thể đổi ý sao? Lúc này mới mấy món đồ mà thôi, coi như người làm anh này tặng cho em dâu vài món quà gặp mặt, có cái gì hiếm lạ đâu."

Lần đầu tiên Kim Vương gia đại danh đỉnh đỉnh có cảm giác bị đánh sưng mặt, ông không bao giờ muốn nếm thử cảm giác này nữa.

"Đó là tất nhiên, Kim Vương gia ngài là thân phận gì, lúc này chỉ mới mấy món đồ mà thôi, ở trong mắt Kim gia chỉ là đồng nát sắt vụn thôi."

Diệp Lăng nhìn ra vẻ mặt không nỡ của Kim Vương gia, vì vậy cười hì hì, làm cho Kim Vương gia càng phải cứng rắn gật đầu.

"Ngưng Mị à, thanh kiếm em cầm trong tay là vật gì vậy? Nhìn chỗ nào cũng không giống như đồ của triều Thanh." Diệp Lăng đột nhiên thấy được Vương Ngưng Mị tiện tay lấy ra một thanh kiếm từ phía sau lưng.

Vương Ngưng Mị ngẩn người, đưa cho Diệp Lăng nhìn một chút, kiếm này rất lớn, có phong cách như cự kiếm ở thời châu Âu cổ đại, phía trên có hoa văn rậm rạp chằng chịt.

Mà phía trên cự kiếm màu đồng cổ này có bảy viên bảo thạch màu lam được xếp thành hình dạng Bắc Đẩu Thất Tinh, tản ra một mị lực đặc biệt.

"Vậy mà cô còn lấy thanh kiếm này nữa!"

Lập tức Kim Vương gia kinh ngạc, trong mắt không có vẻ không nỡ, mà là khiếp sợ, hoàn toàn là một ánh mắt khác thường.

"Vương gia, thanh kiếm này có chuyện xưa gì sao?" Diệp Lăng nhìn thân kiếm một chút, phát hiện không có manh mối gì, cũng không có biện pháp nào chứng minh rốt cuộc kiếm này có chỗ thần bí gì.

Kim Vương gia hít sâu một hơi, lắc đầu: "Cậu nghe nói qua về Tài Quyết Chi Kiếm chưa?"

Diệp Lăng gật đầu, đương nhiên nghe qua, nghe nói trong tay Chúng Thần phương Tây có một thần khí cường đại, dùng để cân nhắc quyết định những người làm điều ác, kiếm này đại biểu hình phạt trong tay Chúng Thần.

"Kiếm này chính là Tài Quyết Chi Kiếm."

Trong con ngươi Kim Vương gia tràn đầy ánh sáng khác thường. Kiếm này là vào thời Càn Long có một vị người Tây vượt qua biển lớn trộm mang tới đây, sau đó lại tặng cho trọng thần Hòa Thân.

Kết quả sau khi Hòa Thân bị xử tử, một cách tự nhiên kiếm này được đưa vào quốc khố. Cho đến những năm cuối, lại bị Kim Vương gia mang đến đây.

"Đây chính là Tài Quyết Chi Kiếm?"

Tinh thần Diệp Lăng cũng tỉnh táo lật thân kiếm lại nhìn một chút xem kiếm này có chỗ nào hiếm lạ. Khoan hãy nói, bị Diệp Lăng sờ mó như vậy, thật đúng là phát hiện một ít chỗ kỳ lạ.

Bảy khối bảo thạch màu lam ngưng tụ thành Bắc Đẩu Thất Tinh, vậy mà giống với trận pháp của Hoa Hạ, ở trên còn sót lại một ít linh lực đang nhảy nhót.

Diệp Lăng thả ra một chút linh lực tiến nhập thân kiếm, đột nhiên chuôi Tài Quyết Chi Kiếm này toát ra ánh sáng rực rỡ

Kiếm quang phun ra nuốt vào, kiếm khí bay tứ tung, lập tức đôi mắt Diệp Lăng trở nên sáng ngời: "Kiếm tốt!"

"Đúng là kiếm tốt chẳng qua cũng là một thanh kiếm mang đến rắc rối." Đột nhiên Kim Vương gia thay đổi sắc mặt, lập tức lắc đầu, cảm khái nói.

Mà đang lúc này, đột nhiên sắc mặt Diệp Lăng cũng thay đổi. Nếu Kim Vương gia cảm giác được gì đó, tất nhiên hắn cũng cảm giác được.

Ở bên ngoài trang viên, trên con đường rộng rãi, Ngạo Hồng Trần đang chậm rãi bước đi. Nhưng vào lúc này, từ trên bầu trời chậm rãi bay xuống bốn người đàn ông tóc vàng, khí tức đáng sợ, ầm ầm như sấm.

"Đây là người nào, dám ngăn cản con đường của chúng ta, trực tiếp giết, cướp đi Tài Quyết Chi Kiếm, hiến cho chủ thần chúng ta!"

Một gã cường giả nước ngoài lạnh lùng quát, gã đường đường là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ đáng sợ, thân thể lóe lên, đi thẳng đến bên cạnh Ngạo Hồng Trần.

"Người Hoa Hạ các ngươi có một câu nói, chó khôn không cản đường, lão cẩu nhà ngươi còn không cút đi cho ta!"

Ầm, vừa nói xong, nắm đấm của tên cường giả kia đã hung hăng đánh tới chỗ Ngạo Hồng Trần.

Bình Luận (0)
Comment