Hai đại cường giả Thần Anh chiến đấu, trực tiếp bay thẳng lên giữa bầu trời, vừa ra tay chính là toàn lực.
Ở chỗ này, có trận pháp ẩn nấp, cho nên người thường không thể thấy được việc hai đại cường giả chiến đấu.
Mà Kim Vương gia thì là đứng chắp tay, mặt mang uy nghiêm, mặc dù nói chẳng qua ông chỉ là một cường giả Kim Đan kỳ, không thể so sánh với đám người còn lại, nhưng khí thế của ông cũng ầm ầm như cầu vồng.
Bá, Diệp Lăng đi đầu hành động, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay trực tiếp quét ngang mà ra, kiếm quang đáng sợ giết đến ba gã cường giả nước ngoài kia, đến mức, không gian đều xuất hiện vết nứt đáng sợ.
"Cái gì!"
Nhất thời trong mắt của ba gã Độ Kiếp kỳ xuất hiện vẻ hoảng sợ, một kiếm bình thường, vậy mà làm cho ba người bọn họ sợ hết hồn hết vía, linh hồn cũng cảm thấy run rẩy.
Mà lúc này, Ngạo Hồng Trần cũng nắm Tài Quyết Chi Kiếm giết tới, trong con mắt có sát khí cuồn cuộn, đáng sợ vô cùng.
Còn Tiểu Hắc, Chân Long đích thật thì giấu mình trên bầu trời, bảo vệ Vương Ngưng Mị, phòng bị tình huống đặc biệt gì xảy ra.
Hai người chiến ba người, một mình Diệp Lăng độc chiến hai người. Nguyên Thủy Kiếm Thai nhẹ nhàng đâm ra, sinh ra hoa kiếm ẩn dấu sát khí đoạt mạng.
Bùm một tiếng, hoa kiếm vỡ tan, một luồng khí tức đáng sợ trong nháy mắt đánh vào thân hai đại cường giả.
Dát chi dát chi, đột nhiên hai đại cường giả cảm thấy lồng ngực khó chịu, nhất thời khuôn mặt trở nên trắng bệch, thân thể vội vã rút lui, há to miệng, không ngừng thở hổn hển.
Quá mạnh mẽ, quả thực là quá mạnh mẽ, thực lực của tên Độ Kiếp kỳ này rõ ràng có thể so sánh với Thần Ảnh cảnh.
"Mấy tên hỗn đản cũng dám tùy tiện bước vào đất Hoa Hạ ta, chẳng qua nếu đã tới, vậy thì ở lại đi!"
Bỗng nhiên Diệp Lăng khẽ động, cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai điên cuồng chém qua, kiếm quang tán loạn, ngay lúc hai đại cường giả đối diện không có một tia phòng bị, liền đánh vào chỗ lồng ngực của hai cường giả kia.
Bùm bùm, sương máu bắn ra, phun trào giữa không trung, tạo thành một hình ảnh quỷ dị.
"Một kiếm diệt địch, lực lượng vô địch!"
Ầm ầm, trong mắt Diệp Lăng sinh ra sự độc ác, thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi. Bỗng nhiên tiến lên, trực tiếp giết tới gã cường giả bên cạnh đang mới vừa đứng vững kia.
Bá, kiếm quang đảo qua một cái, tên cường giả kia trợn to con mắt, trên cổ họng xuất hiện một vết màu đỏ rất nhỏ.
Xèo xèo, bên trong vết kia có tiếng động nho nhỏ, bỗng nhiên, hai tay cường giả kia bưng kín cổ họng nhưng cũng không thể đè nén được một vòi máu tươi phun ra mạnh mẽ.
"Cửu U Đế Công, nuốt cho ta!"
Diệp Lăng nắm chặt bàn tay, một lực hút đáng sợ trực tiếp cắm vào lồng ngực của gã cường giả kia, lực hút mạnh mẽ kéo Kim Đan của cường giả kia ra.
Dát chi dát chi, Kim Đan vỡ tan, linh lực thiên địa thuần túy trực tiếp bị Diệp Lăng hút vào trong cơ thể, chảy vào bên trong thân thể của hắn.
Chỉ một khoản thời gian ngắn ngủi, ba cường giả Độ Kiếp kỳ đáng sợ đã chết một người, mà sắc mặt của một tên cường giả khác thì đã trở nên trắng bệch.
Cường giả vừa mới chết thảm ngã xuống kia chính là một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, mặc dù kém rất nhiều cường giả Thần Anh kỳ nhưng Độ Kiếp kỳ tuyết đối là tồn tại ở trong cấp bậc vương giả.
Rầm tên cường giả đối mặt với Diệp Lăng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy Thần Chết đang bao phủ lên người gã.
"Ngươi, là chọn vâng lời chết đi, hay là muốn giãy dụa trong vô vị?"
Diệp Lăng cầm trường kiếm, cười lạnh lùng. Toàn thân gã cường giả đối diện kia lạnh lẽo, không ngừng lui lại phía sau, xòe bàn tay ra: "Chúng ta chỉ tới lấy lại Tài Quyết Chi Kiếm thôi!"
"Không! Ngươi không thể động thủ, đây là đồ của chúng ta, chẳng qua mấy trăm năm trước bị người trộm đến nơi này mà thôi."
"Ngươi càng không thể giết ta, nếu giết ta, cường giả Chúng Thần Điện sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm, ngươi không thể giết ta!"
Diệp Lăng nhìn tên cường giả vừa lui ra sau vừa không ngừng rống giận kia không khỏi nở nụ cười, nụ cười rất là lạnh lẽo.
"Vật của các ngươi? Đã như vậy, trăm năm trước các ngươi lấy đồ của chúng ta, có phải cũng nên trả lại rồi không?"
"Người nha, không phải súc sinh, ngươi được học được giảng đạo lý, đồ các ngươi cướp đi của người khác cũng là các người, đồ các ngươi đánh mất đi cũng là đồ của các ngươi, ta phát hiện sao các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"
"Kiếm này, đã ở chỗ chúng ta mấy trăm năm, đó chính là của chúng ta, còn như Tài Quyết Chi Kiếm gì đó, ta mới vừa nói, tên của nó chính là kiếm giết chó!"
Đăng đăng, Diệp Lăng cười nhạt, cầm theo Nguyên Thủy Kiếm Thai tiến về trước một bước, sau đó nghiêng đâu, cười khinh thường nhìn cỗ thi thể ngã xuống bên cạnh kia.
"Về phần Chúng Thần Điện trả thù? Rất xin lỗi, ngươi còn phải lo lắng nhiều hơn ta đó, chỉ là ta nghĩ, ta đã giết một người, cho dù hiện tại ta không ra tay nữa, cũng không có tác dụng đúng không?"
"Hơn nữa, ta thực sự muốn nhìn một chút đến cùng Chúng Thần Điện có chỗ nào khác với những thế lực khác. Một đám người chim cánh dài cùng một đám súc sinh lông lá, cũng dám xưng Chúng Thần?"
Diệp Lăng cười nhạt, bỗng nhiên bước ra một bước, thân thể hưu một cái rồi biến mất tại chỗ, nhất thời tên cường giả Độ Kiếp kỳ ở đối diện trợn to con mắt.
Hoảng sợ, kinh hãi, sợ hãi, khủng hoảng, nói chung tất cả mặt trái của tình cảm đều xuất hiện trong hốc mắt của gã, bởi vì đánh chết gã cũng không tin tưởng, kiếm Diệp Lăng đã đặt lên cổ gã.
Mũi kiếm lạnh như băng đã gần cắt đứt cổ họng của gã cường giả kia, gã không dám nhúc nhích, cảm giác tóc gáy đều bị kiếm khí chặt đứt
"Tha cho ta, tha cho ta!"
Gã cường giả kia chật vật nuốt nước miếng một cái, mà Diệp Lăng cầm chuôi kiếm thì cười hì hì một cái, bỗng nhiên cổ tay khẽ động, Nguyên Thủy Kiếm Thai toát ra kiếm quang sáng chói.
Tích, tích, máu tươi nhỏ giọt xuống, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Một cột máu tươi phun giữa không trung, giống như một đóa hoa máu quỷ dị.
Rầm một tiếng, cường giả ngã xuống đất, mà Kim Đan của gã, thì sớm đã bị Diệp Lăng nuốt vào trong cơ thể mạnh mẽ hóa giải, chảy vào chăm sóc cho cơ thể hắn.
Bên kia, Ngạo Hồng Trần cầm Tài Quyết Chi Kiếm trong tay, thế công điên cuồng, lại thêm Diệp Lăng giết hai cường giả Độ Kiếp đã ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của tên Độ Kiếp kỳ còn lại, cho nên tên này đã sắp bại rồi.
"Động vào ta còn muốn đi? Sao có thể đơn giản như vậy, ăn một kiếm của đạo gia ta!"
"Một kiếm Hồng Trần, diệt đi Hồng Trần!"
Oanh, kiếm quang như sấm, xuyên qua toàn bộ trời đất, sau khi ánh sáng tản ra, kiếm trong tay Ngạo Hồng Trần đã sớm xuyên qua lồng ngực của tên cường giả kia.
"Hỗn đản! Võ giả Hoa Hạ, các ngươi khinh người quá đáng!"
Rống, giữa bầu trời, đột nhiên tên cường giả Thần Anh kỳ kia tức giận, tròng mắt đều tràn ngập tơ máu, mà phần sau lưng y xuất hiện từng đám lôi vân.
Hưu, từ bầu trời rơi xuống một thân ảnh già nua, máu vung đầy bầu trời.
Con ngươi Diệp Lăng đông lại, thân thể ầm ầm bay lên, tiếp nhận lão nhân rơi từ bầu trời xuống, mà lồng ngực lão nhân có một chưởng ấn chói mắt, trong lòng Diệp Lăng tràn đầy sát ckhi.
"Tộc lão! Tộc lão!"
Kim Vương gia vội vã chạy tới, nhận lấy lão nhân, lão nhân mở mắt, mỉm cười, phun một ngụm máu tươi: "Không sao, còn chưa chết."
"Chẳng qua nếu bây giờ tên ở giữa không trung kia muốn đại khai sát giới thì chúng ta nên làm gì đây!"
Không có lão, còn ai có thể ngăn cản tên Thần Anh kỳ đánh sợ kia?