Số trời?
Trước giờ Diệp Lăng vẫn luôn không tin vào số trời, hắn vẫn tin rằng, mạng là của mình, là dựa vào sự nỗ lực của chính mình mà tranh thủ, thứ gọi là số trời kia chẳng qua cũng chỉ là một vấn đề về vận khí mà thôi.
Nhưng lúc này Diệp Lăng lại hiểu lời của Ô Oa là có ý gì, hắn đứng dậy, sau khi mặc quần áo xong thì gương mặt của hắn lập tức tỏ ra ngưng trọng: “Thật xin lỗi, cô cũng biết đó, đây đều là âm mưu của tên khốn Độc Tôn kia.”
Ô Oa cười nhạt, dường như không hề để tâm đến việc này, cô ta ngồi trên tảng đá xanh, để mặc cho gió thổi loạn mái tóc của mình.
“Ngươi có biết vì sao ngươi lại đột phá một cảnh giới không, có phải trong cơ thể của ngươi bỗng đột nhiên xuất hiện một chấm tròn màu hồng?”
Diệp Lăng ngẩn người, hắn liên tục gật đầu, hắn không hiểu vì sao Ô Oa lại biết được chuyện này.
“Đó là Hồng Hoàn của ta!”
Ô Oa nhìn Diệp Lăng sau đó chậm rãi nói, Diệp Lăng lập tức ngẩn người, Hồng Hoàn?
Mẹ nó vậy là có ý gì, Hồng Hoàn của một cô gái sao lại xuất hiện ở bên trong thân thể hắn, hơn nữa còn mọc rễ nẩy mầm!
“Hồng Hoàn của ta, là lực lượng đã kéo dài mấy ngàn năm của các Thánh Nữ ở Nam Cương, mỗi một đời Thánh Nữ, lịch sử mấy nghìn năm của Nam Cương, tất cả những bí mật, chúng đều được chứa ở bên trong Hồng Hoàn.”
“Trước khi một đời Thánh Nữ chết hoặc thoái vị, bọn họ đều sẽ truyền toàn bộ sức mạnh của mình cho người kế nghiệp tiếp theo, mà lực lượng ở bên trong Hồng Hoàn, chính là lực lượng kéo dài sinh mệnh của Thánh Nữ bọn ta.”
“Hơn nữa viên Hồng Hoàn này, thật ra nó cũng là một loại Cổ, ngươi muốn thân thể của ta, vậy chẳng khác nào bị ta hạ Cổ, hơn nữa ai cũng không thể giải được loại Cổ này, trừ phi đó là Tiên Nhân hạ phàm.”
“Người bị hạ Cổ sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu không, nhẹ thì tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, nặng thì sẽ tự bạo mà chết, dĩ nhiên, nếu như ngươi chết thì ta cũng sẽ phải chết theo.”
“Hồng Hoàn của Thánh Nữ, suốt mấy ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên bị hạ, cho nên ta mới nói đây là số trời!”
Ô Oa giải thích, Diệp Lăng lập tức ngẩn người, mẹ nó, đây là có ý gì, hắn cứ như vậy mà bị hạ Cổ sau một hồi ân ái?
Đùa gì vậy, mẹ nó đây đúng là Tiên Nhân nhảy mà, thật bi thảm, thật oan uổng mà, mẹ nó nếu như cô Ô Oa này muốn hắn phải ở lại đây để làm áp trại phu quân thì phải làm sao?
Nhà của hắn có nhiều vợ đến như vậy, hơn nữa con của hắn còn sắp ra đời, nếu như hắn ở lại chỗ này, vậy thì hắn biết ăn nói như thế nào với bọn họ đây.
“Cảnh giới của ta bị hạ xuống là vì đã mất đi Hồng Hoàn, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, thế nhưng chỉ cần sau này từ từ tu luyện lại, ta vẫn sẽ trở lại cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong như trước.”
Nghe thấy Ô Oa nói như vậy, Diệp Lăng vội vã xấu hổ cười: “Cái này, hay là chúng ta thương lượng một chút đi, hai chúng ta lại làm thêm một lần nữa? Sau đó ta sẽ trả lại Hồng Hoàn cho cô?”
“Sao vậy? Sợ ta ư? Ha hả, yên tâm đi, ta không khống chế được ngươi đâu, cho dù là ta liều mạng tự bạo mà chết, thì ta biết cũng không giết được ngươi.”
“Ta cũng không muốn lưỡng bại câu thương với ngươi, cho nên ta mới nói đây là số trời, ngươi đã cứu ta, chúng ta lại trúng độc, đây là số mệnh, cho nên ta không trách ngươi.”
“Ta chỉ có một yêu cầu, nếu như sau này Trại 18 Trại của ta gặp nguy hiểm thì ngươi nhất định phải ra tay cứu trợ!”
Ô Oa nói ra yêu cầu cuối cùng, Diệp Lăng liên tục gật đầu, đó là việc đương nhiên, ăn cháo đá bát, đây cũng không phải là việc hắn có thể làm ra.
Diệp Lăng cảm thán, mẹ nó đúng là không ngờ, chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi thế mà lại gặp phải Lão Quái Vật, sau khi liều mạng làm thịt được ông ta thì bản thân lại bị thương nặng, cuối cùng còn bị trúng độc.
Kết quả độc đã được giải, thế nhưng lại là lấy độc trị độc, hơn nữa còn giữ lại một quả bom hẹn giờ ở bên trong cơ thể mình, mẹ nó đúng là kích thích, cuộc sống cũng thay đổi thật nhanh.
Thế nhưng Diệp Lăng vẫn rất để ý, mặc kệ thế nào, lời của một người phụ na chỉ mới gặp qua một lần, hắn vẫn không thể tin tưởng được, trên đời này độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà, cho nên vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Ô Oa đi tới bên cạnh Diệp Lăng, hai tay nâng khuôn mặt của Diệp Lăng lên, cẩn thận ngắm nhìn.
“Đây là người đàn ông của ta, ha hả, đã nhiều năm như vậy rồi, ta chưa từng nghĩ tới việc ta sẽ có một người đàn ông, không phải cả đời Thánh Nữ đều phải cao cao tại thượng không vướng chút bụi trần sao?”
“Trong lòng các tín đồ, ta chính là Thần ở trên cao, là sự tồn tại không thể khinh nhờn, là Thánh Nữ có ánh hào quang rực rỡ, mà bây giờ, ta lại trở thành người phụ nữ của ngươi.”
Vừa nói, Ô Oa vừa đẩy Diệp Lăng ngã xuống đất, sau đó cởi quần áo của hắn ra, một tay đặt lên trên lồng ngực của Diệp Lăng.
“Người đàn ông của ta, hãy để cho người phụ nữ của chàng nếm thử chuyện cá nước thân mật.”
Nói xong, thân thể của Ô Oa liền hòa vào thân thể của Diệp Lăng, chỉ thoáng chốc, hàng loạt tiếng thở gấp lại liên tiếp vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Lăng nhìn theo bóng lưng của Ô Oa, hắn không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ, cũng không nhịn được mà cảm thán.
“Giang hồ đường xa, từ nay không gặp nhau nữa, chúc cả hai chúng ta đều có thể sống tốt.”
“Con đường tình duyên, số trời khó trái, từ lần về sau, hy vọng chúng ta mỗi người đi một đường.”
Ô Oa đi rồi, cô ta chỉ để lại hai câu nói sau cùng này, Diệp Lăng cảm thán, lại là một Thánh Nữ nữa, cô ta cũng thật giống với Alice, thậm chí ngay cả những việc gặp phải cũng rất giống nhau.
Nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau, thế nhưng ít nhất Alice vẫn còn quyến luyến tình cảm của nhân gian, còn Ô Oa thì lại vô cùng quyết đoán.
Diệp Lăng đứng dậy, nhìn về phía Đông đang dần chuyển sang màu trắng bạc, hắn thở dài một hơi: “Mặc kệ như thế nào, em cũng đã là người phụ nữ của tôi, chỉ cần lòng dạ của em không xấu xa, thì tôi nhất định sẽ không phụ bạc em!”
Nói xong, thân thể của Diệp Lăng cũng chậm rãi biến mất, chuyến đi Nam Cương lần này cứ như vậy mà kết thúc, thế nhưng tất cả mọi việc đều sẽ khiến mọi người nhớ về dư vị của chuyến đi lần này.
Số trời khó trái, hay là nhân tính đang dần dần thay đổi?
Sáng sớm, bầu trời xanh biếc, ở Diệp gia thôn, bình thường các thôn dân đều đã đi làm từ sớm, mỗi người đều hớn hở đi về phía ngôi biệt thự vừa mới xây xong ở trong thôn.
Nơi đó là nhà của Diệp Thiên, người đã trở về sau mấy chục năm mất tích.
Bây giờ mọi người đều biết Diệp Thiên có một đứa con trai rất tài giỏi, thủ đoạn vô cùng thâm sâu, là một nhân vật lớn ở trong thành phố, có thể hô mưa gọi gió ở trên nền kinh tế quốc tế.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Lăng trở về, cả nhà bọn họ cũng xem như đã được đoàn tụ, dĩ nhiên, Diệp Thiên trở về sớm hơn, cho nên ông ta cũng đã ôm Vương Thục Phân khóc một trận.
Diệp Lăng và Diệp Thiên vì không muốn khiến Vương Thục Phân suy nghĩ nhiều, cho nên bọn họ liền nối dối rằng năm đó đã xảy ra một vụ tai nạn, cha của hắn cũng không biết là ai đã đưa ông đi, thẳng đến ngày hôm qua khi được Diệp Lăng tìm thấy, ông mới khôi phục được ký ức.
Trong bảy ngày này, Diệp Lăng lại một lần nữa nỗ lực khuyên giải cha của hắn, dù sao thì trong mười năm qua, hai bàn tay của Diệp Thiên cũng không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.
Thế nên ngày đầu tiên trở về, trong đêm khuya, người đàn ông cao hơn một mét tám này vẫn thường bị dọa tỉnh nhiều lần, mỗi lần tỉnh dậy trán đều thấm ướt mồ hôi, ông mơ thấy những người đã chết trên tay ông tìm đến.
Diệp Lăng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vận dụng linh lực thanh tẩy tâm hồn cho cha của mình, việc này mới có thể khiến bóng ma tâm lí kia biến mất.
“Tiểu Lăng, ngày hôm qua cha ngủ rất ngon.”
Diệp Lăng khẽ mỉm cười: “Cha, cha không phải là kẻ chủ mưu, cha cũng là bị Lão Độc Sư khống chế mà thôi, cha nhiều nhất cũng chỉ là một thanh đao của ông ta mà thôi.”
“Cha nói xem, đao giết người thì đao sẽ có tội sao? Không phạm tội, kẻ phạm tội là người, là lòng người!”
“Được rồi, cha đừng suy nghĩ nữa, không phải cha nói sau này muốn làm việc thiện sao, con trai có rất nhiều tiền, sau này cha và mẹ cứ yên tâm mà làm việc thiện, con trai sẽ làm trụ cột cho hai người!”